Nếu Sở Minh Hiên chỉ giúp Diệp Tinh Trạch tìm phòng thì không sao, hắn sẽ không làm gì. Nhưng Sở Minh Hiên đỡ tên ngốc đi ngang qua phòng 828 ba lượt mà vẫn không cho cậu vào.
Cái này… thật khả nghi!
Nếu Sở Minh Hiên không tìm phòng 828, vậy thì cậu ta tìm người ở phòng nào?
Yêu nghiệt cười lạnh, động đậy tay, đưa phòng 801 ra ánh sáng. Muốn xem tiếp theo Sở Minh Hiên sẽ làm ra chuyện gì là thứ yếu, tuyên thệ chủ quyền và ân ái trước mặt cậu ta mới là chủ yếu.
Tóm lại Sở Minh Hiên chưa từ bỏ ý định lại dạo qua một vòng, rốt cục tìm được phòng số 801. Cậu ta không tự giác nhẹ nhàng thở ra, đỡ Diệp Tinh Trạch ngủ như chết gian nan bấm chuông cửa. Chuông cửa vang ba tiếng, lập tức vang lên tiếng cạch, hình như có người đi tới.
Sở Minh Hiên vui mừng, còn chưa thấy rõ người tới đã hô một tiếng Đậu Đậu trước. Trong tiềm thức của cậu ta, nam yêu kia luôn ẩn thân đi theo sau Đậu Đậu, bây giờ trong cả cái tầng này không chỉ có mình Đậu Đậu mà còn rất nhiều nhân vật có tiếng khác, cho nên người mở cửa nhất định là Đậu Đậu. Dù sao, cho dù cô có thích nam yêu kia thế nào đi chăng nữa cũng không thể đùa giỡn với thanh danh của mình chứ? Nếu gõ cửa là người khác thì sao, nhìn thấy một người đàn ông đi ra từ trong phòng cô thì sẽ nghĩ như thế nào đây?
Nhưng cậu ta sai rồi, ngoại trừ cậu ta ra, ai sẽ vòng qua vòng lại ba bốn năm sáu bảy tám lần để tìm căn phòng 801!
Trong lúc cậu ta thấy không thể tin được, nam yêu kia mặc áo choàng tắm mở miệng nói.
“Tìm ai?”
Yêu nghiệt biết rõ còn hỏi.
Sở Minh Hiên sửng sốt, sau đó nhớ tới cậu ta có lí do chính đáng, vẻ mặt tự nhiên hơn nhiều.
“Tôi tìm Đậu Đậu,” Cậu ta nói, “Cô ấy không ở đây sao?”
Yêu Nghiệt nhếch môi cười, “Có.”
“Vậy tại sao…”
Yêu Nghiệt cười mờ ám, “Trước khi ngủ thì vận động một chút với tôi, thắt lưng đau, không muốn cử động.”
Vận động trước khi ngủ?
Đau thắt lưng?
Lời này thật sự là…
May mắn người này là Sở Minh Hiên cao lãnh, nếu đổi thành tên ngốc, chỉ sợ nhất định sẽ mở mang tầm mắt thuận tiện đóng góp biểu cảm vì hòa bình của xã hội nhỉ?
Thắt lưng đau là cái quỷ gì nha?
Nghe thật H thật đen tối đóa ok!
Nói lời này vào buổi tối đã được sư thúc đồng ý chưa hả?
Sư thúc công không hổ là sư thúc công, quả nhiên là mở miệng liền quỳ - Hắn mà mở miệng thì mọi người đều quỳ.
May mà tên ngốc không tỉnh, bằng không nếu cậu hét lên thì dáng vẻ này của Yêu Nghiệt, chỉ sợ cũng không thể giả bộ hoàn chỉnh được nữa.
Bởi vì, khụ, giọng của tên ngốc quá lớn, sẽ đánh thức vợ.
Sở Minh Hiên đè xuống sự điên cuồng muốn chửi ở trong lòng, hít sâu một hơi, “Tôi thật sự có việc muốn tìm cô ấy.”
“Chuyện của cô ấy tôi đều biết, cậu nói với tôi cũng được.”
Yêu Nghiệt nói một câu làm Sở Minh Hiên nghẹn họng, nhìn tình địch, “Cho nên cậu còn cớ gì thì nói hết ra đi.”
Sở Minh Hiên nghĩ thầm, hắn ta biết chuyện của Đậu Đậu thì có gì phải kiêu ngạo chứ! Có bản lĩnh thì biết cả chuyện của tên ngốc đi! Cậu ta không tin tên nam yêu này sẽ điều tra hết chuyện của tên ngốc vì Đậu Đậu!
Cho nên cậu ta trực tiếp đẩy tên ngốc đến trước mặt Yêu Nghiệt, nói, “Tôi đưa Diệp Tinh Trạch đến, không biết cậu ấy ở phòng nào.”
Yêu Nghiệt sớm dùng thuật đọc tâm đọc hết tâm tư của cậu ta, nhìn Sở Minh Hiên như nhìn tên ngốc, “Không biết Diệp Tinh Trạch ở phòng nào, lại biết vợ tôi ở phòng nào hả? Sở Minh Hiên, cậu thật thần kỳ đó!”
Sở Minh Hiên bị phát hiện, sắc mặt rất xấu hổ vừa hồng vừa đen. Cậu ta không ngờ còn có một lỗ hổng lớn như vậy.
Sở Minh Hiên xấu hổ một lúc, rất nhanh nói, “Chắc anh cũng không biết Diệp Tinh Trạch ở phòng nào chứ!”
“Tôi không biết?”
Yêu nghiệt cười trào phúng, sau đó nâng ngón tay khẽ mở miệng, “Ừ, cửa mở rồi, phòng 828.”