Yêu Nghiệt búng tay một cái, cửa phòng 828 ở cuối hành lang tự động mở ra. Sở Minh Hiên không còn gì để nói, lạnh lùng bỏ lại câu cám ơn. Yêu Nghiệt trả về một câu không cần cảm ơn, dùng một loại ánh mắt khinh bỉ không thèm che giấu đánh giá toàn thân Sở Minh Hiên.
Sau đó cho ra kết luận, “Xì, rốt cục tôi cũng biết vì sao vợ thà rằng mạo hiểm nguy hiểm chết người cũng phải chờ tôi đến cứu.”
Sở Minh Hiên dừng lại, ánh mắt rất rõ ràng như đang hỏi vì sao. Yêu Nghiệt nghĩ thầm, chính nhóc tìm ngược đấy nhé. Kết quả là hắn hắng giọng, dùng một loại giọng điệu đồng tình nói, “Chậc chậc, lúc còn sống có thể nhìn thấy cậu tự hào với size của mình, coi như được mở rộng tầm mắt rồi.”
Sau đó nhìn sắc mặt Sở Minh Hiên nhanh chóng biến sang màu gan heo, tâm tình hắn sung sướng đóng cửa vào không gian.
Đàn ông đó mà, kiêng kị nhất là bị người khác nói của mình nhỏ. Sở Minh Hiên cũng không ngoại lệ. Huống chi, người khinh bỉ cậu ta lại là nam yêu cứu Đậu Đậu kia nữa! Thế mà nói cậu ta nhỏ, cậu ta nhỏ chỗ nào chứ? Size này của cậu ta đã hơn nhiều so với đàn ông ở Cửu Châu rồi đó!
Sở Minh Hiên khó thở đạp tường một cái, không để ý làm tên ngốc ngã lên trên đất. Cậu ta ai u một tiếng mở mắt ra, nhìn thấy là Sở Minh Hiên, cười hì hì nói, “Uống, uống rượu! Mang chén lại đây, cạn, cạn!”
Xong sau đó nhắm mắt lại, ngủ luôn.
Tự tôn của Sở Minh Hiên bị sỉ nhục, giúp tên ngốc đang ngủ đi về phòng 828, ném cậu lên giường rồi chuẩn bị đi ngay ra ngoài. Tên ngốc vừa dính giường một cái là bắt đầu tự động cởi quần áo, áo khoác lễ phục quần tây… tùy tay ném loạn, cuối cùng chỉ còn một cái quần lót in hình cậu bé bọt biển, ôm chăn cọ cọ, thoải mái than thở một tiếng.
Sở Minh Hiên đi tới cửa dừng một chút, nghĩ đến điều gì đó lại nghiêm mặt lộn trở về. Tên ngốc như cảm nhận được, đang ngủ cũng run lên một chút. Động tác kéo chăn của Sở Minh Hiên dừng lại một chút, rồi tiếp tục. Sau đó tên ngốc bị kéo thành hình chữ đại.
Tiếp đó…
“Á! Minh Hiên cậu làm gì thế? Phi phi phi… phi lễ á!”
Tên ngốc che chim nhỏ của mình, một cước đạp Sở Minh Hiên xuống giường, sau đó nhanh chóng cầm chăn quấn lên, chỉ vào Sở Minh Hiên căm phẫn trào dâng, “Tôi coi cậu như anh em, mà sao cậu lại muốn ngủ tôi chứ! Sở Minh Hiên, chúng ta tuyệt giao!”
Sở Minh Hiên bất ngờ bị đạp lên trên tường, che bụng gian nan đứng lên, “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi nghĩ nhiều á? Hơn nửa đêm cậu không ngủ mà lại chạy đến trên giường tôi cởi quần lót của tôi, rồi cậu lại nói là tôi nghĩ nhiều hả?”
Trong lòng Diệp Tinh Trạch quả thực là có một vạn con Grass Mud Horse đang chạy rầm rầm qua lại, “Hôm nay cậu phải cho tôi một cái lý do thích hợp, nếu không chúng ta không thể làm anh em được nữa!”
Diệp Tinh Trạch nóng nảy, Sở Minh Hiên càng nóng nảy hơn. Cậu ta bị nam yêu vũ nhục là nhỏ còn chưa tính, bây giờ muốn nhìn cậu nhỏ của anh em nhà mình một chút để an ủi bản thân, thế mà lại bị hiểu lầm là sao?
Đương nhiên, này còn không phải đáng sợ nhất.
Chuyện đáng sợ nhất là____ Tên ngốc quả thật to hơn cậu ta!
Bây giờ Sở Minh Hiên không muốn nói gì cả, cậu ta chỉ muốn được yên tĩnh mà thôi! Rõ ràng tháng trước lúc cùng đi WC còn kém không nhiều lắm mà! Thế nào đột nhiên lại…
Sở Minh Hiên không nói lời nào, tên ngốc lại càng ủy khuất, “Cậu xem đi! Cậu không nói lời nào chính là cậu đang cam chịu. Sở Minh Hiên, tôi coi cậu là anh em, thế mà cậu…”
“Câm miệng!”
Sở Minh Hiên không thể nhịn được nữa, “Tháng này cậu đã ăn cái gì vậy?”
Tên ngốc chớp mắt mấy cái, rồi lại chớp mắt thêm mấy cái nữa, “Không ăn gì cả!”
“Vậy tại sao cậu…” Tại sao lại lớn nhiều như vậy?
Nửa câu sau tất nhiên Sở Minh Hiên sẽ không nói ra, giáo dưỡng của cậu không cho phép cậu làm như vậy. Nhưng mà cho dù cậu không nói, thì tên ngốc cũng đã nhìn ra.