Dù sao hai người là anh em lớn lên với nhau từ nhỏ, ý tứ rõ ràng như vậy, nếu như tên ngốc không nhìn ra, vậy thì cậu không phải là ngốc, mà là ngu xuẩn!
Vì vậy tên ngốc cười hì hì, khá đắc ý nhướn mày, “Cái này gọi là gì ý nhỉ? Cái này gọi là người sau ăn đứt người trước!”
Khóe miệng Sở Minh Hiên giật một cái, lớn hơn so với cậu ta thì rất giỏi à? Nhất định là ăn vụng cái gì rồi!
Nghĩ tới đây, Sở Minh Hiên nói lời thấm thía, “Tinh Trạch, bây giờ ăn nhiều những sản phẩm chăm sóc sức khỏe ở trên thị trường kia cũng không tốt, nhỡ đâu làm hại cho thân thể thì làm sao?”
“Ăn sản phẩm chăm sóc sức khỏe á?” Tên ngốc vô tội chớp mắt, “Ăn sản phẩm chăm sóc gì cơ? Tớ không phải người lớn tuổi.”
Lời này của tên ngốc rất đơn thuần rất vô tội.
Sở Minh Hiên xoắn xuýt thật lâu, rốt cục cũng tin cậu ta là thật sự đơn thuần, thật sự vô tội.
Thấy Sở Minh Hiên lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt mà cậu quen thuộc, tên ngốc cười hì hì, “Thế nào, có phải rất hâm mộ đố kị hận đúng không hả? Tớ đã nói với cậu rồi mà, cậu hâm mộ đố kị hận cũng vô dụng thôi. Cái này gọi là gì ấy nhỉ? Cái này gọi là gien đó, cậu không đố kỵ được.”
Ban đầu cậu còn thấy Minh Hiên có cái gì đó không giống, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn là do cậu suy nghĩ nhiều rồi. Sẽ xoắn xuýt sẽ đen mặt sẽ so kích cỡ với cậu, sẽ vì một vài chuyện liên quan đến kích cỡ mà tính toán chi li. Minh Hiên ngoại trừ việc bỏ rơi Lạc Thi Nhã rồi thích sư thúc, thì so với trước đây hình như cũng không thay đổi gì. Hơn nữa loại chuyện nhỏ như chuyện tình yêu này vốn chính không có đạo lý. Nếu như Minh Hiên biết rõ cậu ta thích sư thúc của mình mà còn ở cùng một chỗ với chị Lạc Lạc, thì đó mới gọi là cặn bã đó!
Sở Minh Hiên không biết chuyện mình xoắn xuýt cái chuyện kích cỡ to nhỏ này đã khiến tên ngốc tự động giúp cậu ta rửa sạch tất cả hắc hóa kia, nếu như biết thì nhất định cũng im lặng. Tất nhiên cậu ta không biết, cậu ta còn đang nghĩ về cái chuyện về kích cỡ to nhỏ này. Lúc nhìn cậu nhỏ của anh em nhà mình, Sở Minh Hiên thật sự bắt đầu nghĩ lời mà tên nam yêu kia có phải là sự thật không. Nếu như Tinh Trạch cũng lớn hơn so với cậu ta, cái đó của tên nam yêu kia___
“Hắt xì!”
Đột nhiên Yêu Nghiệt hắt hơi một cái, Đậu Đậu giật mình tỉnh giấc, vô ý thức ôm chặt hai nhóc trứng nhà mình, “Làm sao vậy làm sao vậy? Có ác yêu đến trộm trứng sao?”
Yêu Nghiệt bất đắc dĩ, xoa mũi nói, “Không có gì, có tên nào đó mắng anh chút thôi.”
Đậu Đậu lau mồ hôi lạnh trên đầu, gật đầu, “Ôi, vậy tôi an tâm rồi.”
“Vậy là em an tâm rồi?”
“Ừ.”
Vẻ mặt Đậu Đậu đương nhiên nhìn Yêu Nghiệt làm hắn bất đắc dĩ một trận, “Có người mắng anh mà em còn yên tâm?”
Đậu Đậu nghĩ thầm, có người mắng anh thì sao chứ, chuyện này đâu có liên quan gì tới tôi. Nhưng trên mặt lại hì hì cười gượng hai tiếng, “Không dám không dám, vô cùng lo lắng.”
Yêu Nghiệt không tiếp tục trêu chọc nữa, nhìn hai nhóc trứng nhà mình một chút, nghiêm mặt nói, “Vợ, em có nghĩ tới không, nếu như lúc trứng phá vỏ là rắn thì em nên làm gì bây giờ?”
Mấy ngày nay, chỉ số thông minh của vợ đều online. Tuy rằng cô che giấu tốt, nhưng từ lúc cô vô ý đê lộ ra nét mặt, hắn đại khái cũng đoán được một chút dự định của vợ. Cô dự định sẽ rời khỏi hắn sau khi trứng phá vỏ. Chính xác hơn một chút, cô chuẩn bị đuổi hắn đi sau khi trứng phá vỏ.
Không biết vì sao, Yêu Nghiệt biết tin tức này cũng không cảm thấy khó chịu. Có lẽ là bởi vì vợ lựa chọn cự tuyệt Lạc Lê mà tin tưởng hắn, có lẽ là vì vợ không yêu bất kỳ kẻ nào. Nói chung, đã biết những ý nghĩ này của vợ rồi, hắn cũng không đau lòng cho lắm. Ngược lại, sớm biết ý tưởng của vợ thì càng sớm tìm ra được một đối sách tốt không phải sao? Cái này gọi là tướng tốt không đánh khi không chuẩn bị, ít nhất vợ đã cho hắn thời gian để lập ra chiến lược không phải sao?