Ngày thứ hai thì Cố Trường Sinh tỉnh lại, hoàn toàn khôi phục bình thường, hơn nữa sẽ không bao giờ thỉnh thoảng lại bắn ra một câu Phật ngữ nữa. Sở Ngọc Bình vui mừng khôn xiết, nghĩ tất cả đều là công lao của Đậu Đậu.
Đối với lần này, Đậu Đậu bày tỏ thẹn không dám nhận - nếu như trước đây không phải cô không rõ chân tướng mà giúp loạn người thì Trường Sinh cũng sẽ không đến mức ầm ĩ muốn xuất gia. Cũng may chuyện này có thể xoay chuyển, cô cũng không áy náy như vậy nữa. Lễ thành nhân lần này cô vốn có đã tính toán chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất rồi, không nghĩ tới chuyện tới trước mắt, lại vẫn có thể để cho cô thuyết phục được Cố Trường Sinh.
Không thể không nói, chuyện này phải nhắc đến công của Yêu Nghiệt. Nếu như không phải hắn dùng Thiên Vấn tính ra duyên trần mười kiếp trước của Phật Đà thì bất luận cô nói như thế nào cũng không thuyết phục được Trường Sinh tự mình phong ấn linh trí. Phải biết rằng Thiên Vấn có thể tính ra cái gì hoàn toàn quyết định bởi người khống chế nó. Trước đây Thiên Vấn ở trong tay cô chỉ có thể tính được kiếp trước kiếp này. Thỉnh thoảng nhân phẩm bạo phát, nhiều nhất cũng chỉ có ba kiếp. Yêu Nghiệt lại hỏi đến chuyện của mười kiếp trước, cái này thì không thể không nói một câu bội phục.
Nhưng mà Đậu Đậu nào biết đâu rằng, Yêu Nghiệt cũng chỉ có thể hỏi năm sáu kiếp mà thôi. Trần duyên mười kiếp trước của Trường Sinh là do hắn dùng việc hủy diệt Thiên Vấn để uy hiếp, ép Kính Linh hiện thân nói ra. Từ khi Thiên Vấn chào đời đến nay, sớm có tàng tích của Kính Linh trong đó. Kính Linh là con thần thú Tứ Bất Tượng, trừ phi gặp được người hữu duyên, bằng không sẽ không dễ dàng hiện thân.
Tất nhiên, Yêu Nghiệt là một ngoại lệ.
Dù sao người nào lấy được bảo bối như vậy không phải đều cẩn thận bảo quản sử dụng thích đáng sao? Lấy việc hủy diệt Thiên Vấn ra để uy hiếp, có lẽ Yêu Nghiệt là người đầu tiên trong sáu giới.
Chuyện lễ thành nhân kết thúc, sợ thêm phiền toái, Đậu Đậu sớm để cho Sở Ngọc Bình đưa cô rời bến quay về khu nhà Vạn Tượng. Hôm qua nghe được lời nói của Yêu Nghiệt, bây giờ Đậu Đậu để ý hai nhóc trứng đến không thể để ý hơn được nữa. Cô hận không thể lúc nào cũng ôm vào trong ngực dặn dò: Trứng ngoan, lớn lên cho thật tốt, lúc phá vỏ phải là hình người nha!
Trứng bày tỏ, “...”
Cô trở lại phòng 912, chuẩn bị tiếp tục cuộc sống ăn uống luyện công nuôi trứng trước kia. Trải qua mấy ngày thoải mái như vậy, phiền phức lại tìm đến cửa. Tất nhiên đối với Đậu Đậu mà nói thì cũng không phải phiền phức, nhưng đối với Yêu Nghiệt cái này coi như là phiền toái.
Là Lạc Lê, hắn đã gõ cửa mấy ngày ở ngoài phòng 912, nếu như không phải Yêu Nghiệt có thói quen bóp méo không gian thì sợ rằng lúc này vợ đã sớm đi ra mở cửa rồi.
Đậu Đậu còn không biết có chuyện này, đang múc từng muỗng từng muỗng canh xương đổ lên trên vỏ trứng của Viên Viên. Mấy ngày nay cũng không biết chuyện gì xảy ra, Viên Viên lớn lên có chút xíu, ngược lại là Biển Biển không ăn không uống, nhanh chóng phản kháng, người phía sau lại đuổi kịp. Bây giờ Viên Viên chỉ lớn bằng một nửa Biển Biển mà thôi. Trước đây cô vẫn kiên định cho rằng Viên Viên sẽ phá vỏ trước, bây giờ nhìn Biển Biển đã lớn bằng cái bụng chờ sinh của phụ nữ có thai, đột nhiên cảm thấy hình như là cô nghĩ lầm rồi.
Đậu Đậu muốn hỏi Yêu Nghiệt một chút là có chuyện gì, ngẩng đầu một cái, thấy hắn nhíu mày với cái cửa. Sau đó cô lập tức hỏi, “Làm sao vậy? Có người đến à?”
Yêu Nghiệt hoàn hồn, “Không có.”
Nét mặt của hắn không nhìn ra được một chút đầu mối nào, trong lòng lại đang suy nghĩ, lúc trước ở trên buổi lễ thành nhân của Cố Trường Sinh, không phải đã vợ quả quyết cự tuyệt Lạc Lê sao? Thế tại sao hắn ta lại tới chứ? Kính Linh, mi biết hắn ta tới làm gì không?
Kính Linh đột nhiên bị điểm danh, mí mắt run lên, “Khụ, có lẽ là chấp nhất.”
Sau đó thấy Yêu Nghiệt không tự chủ phóng lãnh khí thì mau chóng ngậm miệng lại nằm im giả chết. Thật ra Kính Linh đã sớm biết nguyên nhân Lạc Lê đến tìm Đậu Đậu, nhưng nó không nói. Ai bảo mấy ngày hôm trước cái tên yêu quái này dùng việc hủy diệt Thiên Vấn để uy hiếp nó chứ? Âm hiểm độc ác phúc hắc giả dối như thế, đáng đời bị cha ruột cầm gậy đánh uyên ương! Đáng đời bị người khác đào góc tường! Đáng đời không theo đuổi được người yêu kiếp trước!