Đậu Đậu cực kỳ sợ hãi, “Hung thủ hại tôi á? Anh nói chính là người để quả táo có độc ở trên bàn của tôi sao?”
Lạc Lê nhìn Yêu Nghiệt, gật đầu, “Đúng vậy.”
“Là ai?”
Giọng nói Đậu Đậu ẩn chứa tức giận, rõ ràng cô vẫn rất để ý đến nguyên nhân cái chết trước đây.
Nếu đổi là ai thì cũng sẽ để ý!
Đây chính là hung thủ đã hại chết cô đó!
Cô đang yên ổn sống ở núi Đạo Vương, nếu như không phải cái tên hung thủ kia ám sát cô, thì cô vẫn là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh khuynh thành tuyệt diễm! Cuộc sống của cô vẫn tự do không chút kiêng kỵ, căn bản không cần nhìn sắc mặt của bất luận kẻ nào. Làm sao lại như bây giờ, gặp phải đám con gái xấu xa ùn ùn kéo đến không nói, còn lúc nào cũng phải lo lắng cho mình có thể bị hại hay không, từng phút từng giây lo lắng trứng có thể bị trộm hay không?
Vẻ mặt Yêu Nghiệt không biến sắc, nhưng trong lòng đã xoay chuyển mạnh mẽ. Đổi hồn cho cô là quyết định bất đắc dĩ nhất của hắn, là chuyện duy nhất hắn không dám, cũng không thể để cho cô biết đến. Hắn lựa chọn kiểu chết mộng ảo như công chúa bạch tuyết này, dùng độc bôi lên trên quả táo. Đời này, hắn chỉ làm duy nhất một chuyện này có lỗi với cô, luôn luôn cẩn thận giấu cô, hy vọng cô vĩnh viễn không cần biết. Rõ ràng hắn làm không để lại một chút vết tích nào, làm sao Lạc Lê lại biết chứ?
Không đúng, Vân Tung đoán được là hắn, nhưng mà không tìm được chứng cứ, nên không có cách nào tóm được hắn. Nếu thế thì Lạc Lê không nên, cũng không thể có chứng cứ chứng minh là hắn làm được.
Nghĩ tới đây, Yêu Nghiệt khẽ ôm vai vợ, “Anh điều tra ra cái gì vậy?”
“Mình làm chuyện gì tốt, chẳng lẽ bản thân còn không rõ ràng sao?”
Rõ ràng Lạc Lê đang âm thầm trào phúng, Đậu Đậu nghi hoặc nhìn về phía Yêu Nghiệt, “Chuyện tốt gì? Cái gì mà không rõ ràng chứ? Không phải là đang nói hung thủ hại tôi trước đây sao? Anh nhìn anh ta để làm gì?”
Đậu Đậu đến giờ vẫn không ý thức được cái chết của cô có liên quan đến Yêu Nghiệt. Trong lòng cô theo bản năng tin tưởng Yêu Nghiệt, không có nguyên nhân gì, chỉ là tin tưởng mà thôi. Nhưng mà chính bởi vì cô tin tưởng nên Yêu Nghiệt mới càng không dám để cho cô biết. Ngay cả bản thân cô ấy cũng không phát hiện cô toàn tâm toàn ý tin tưởng ỷ lại hắn như vậy, nếu như biết hắn chính là cái tên hung thủ mà cô hận thấu xương kia, nhất định sẽ không chút do dự đuổi hắn đi nhỉ?
Không, bọn họ sẽ không đi tới một bước kia, Lạc Lê không có chứng cứ!
Yêu Nghiệt thản nhiên nhìn thẳng Lạc Lê, “Có chuyện thì nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.”
Thấy Yêu Nghiệt chắc chắc như thế, Lạc Lê lấy một viên tinh thạch lớn bằng cái móng tay từ trong túi quần ra.
Đó là ____Huyễn ảnh tinh thạch!
Con ngươi Yêu Nghiệt co rụt lại, đột nhiên có loại dự cảm xấu.
“Xà Vương, anh không nghĩ tới đâu nhỉ, trong phòng của cô ấy có một viên Huyễn ảnh tinh thạch tầm thường nhất. Nó ghi chép tất cả, ghi chép anh không từ thủ đoạn đã làm tất cả.”
Đậu Đậu muốn nói là trong phòng cô không có cái này, nhưng thấy vẻ mặt Yêu Nghiệt có vẻ sai sai thì đột nhiên như ý thức được điều gì đó.
Lẽ nào... là Yêu Nghiệt?
Không, không thể nào!
Hắn đã từng nói kiếp trước bọn họ đã từng là một đôi tình nhân. Hắn yêu cô tận xương, cho nên vẫn luôn đau khổ chờ ở trong lục đạo luân hồi. Nếu như lời hắn nói đều là sự thật, thì sao lại cam lòng thương tổn cô chứ? Không thể nào là hắn được, từ trước đến giờ hắn cũng chưa từng làm chuyện gì thương tổn đến cô.
Đậu Đậu phủ nhận Yêu Nghiệt ở trong lòng, kinh ngạc nhìn chằm chằm Yêu Nghiệt, cô muốn nói: Chỉ cần anh phủ nhận thì tôi sẽ tin tưởng anh.
Nhưng vừa lên tiếng, tất cả đều là lý trí, “Mở lên xem đi, tôi cũng muốn biết người hại tôi là ai.”
Lạc Lê lên tiếng trả lời, giơ tay lên ném tinh thạch màu vàng nhạt vào không trung, vừa mới phát động linh lực thúc đẩy tinh thạch chuyển động, nhưng một tia sét lại không hề báo trước chém tinh thạch thành hai nửa. Sau đó đèn trong phòng tối lại, trong sấm chớp rền vang, mặt Yêu Nghiệt lúc sáng lúc tối.
Hắn nói, “Xem ra trời không tác hợp rồi, Thiếu soái còn có chứng cứ nào khác không?”