Đậu Đậu có chút sững sờ, nói, “Nếu không ngửi thấy hơi thở của cha mẹ thì trứng sẽ không phá vỏ.”
Sau đó nhíu mày nhìn Yêu Nghiệt, “Anh vừa nói trong núi Đạo Vương bố trí cái gì?”
Nếu có lý do thì cô đồng ý nghe hắn giải thích. Nhưng mà không đợi Yêu Nghiệt giải thích thì Lạc Lê đã cắt đứt.
“Anh ta lừa em đó.”
Ngay sau đó bày ra sự thật, “Trứng rắn căn bản không cần ngoại lực gì thì vẫn có thể tự mình phá vỏ.”
Đậu Đậu cười khổ, “Thì ra là như thế này...”
Lạc Lê cũng không muốn dùng loại thủ đoạn này, nhưng Yêu Tôn là con của Long Vương, thái độ của Long Vương rất rõ ràng, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ ở cùng một chỗ. Ngày đó sau khi lễ thành nhân của Cố Trường Sinh kết thúc, hắn liền đi đến núi Đạo Vương gặp Vân Tung đại sư. Hắn ta muốn biết kiếp trước kiếp này của Đậu Đậu và Cửu Ca, muốn biết đến cuối cùng mình đã lặp đi lặp lại bao nhiêu cái sai lầm rồi.
Vân Tung đại sư nói cho hắn, nhưng lại không chịu nói vì sao Long Vương gậy đánh uyên ương. Chỉ mơ hồ không rõ nói cho hắn biết, nếu như hắn không muốn nhìn Đậu Nhi chết thêm một lần thì đừng chú ý quá khứ của Đậu Nhi mà nên yêu cô, cưng chiều cô, chăm sóc cho cô thật tốt. Cho nên lần này hắn tới làm kẻ xấu.
Cho dù từ nay về sau cô sẽ tâm như tro tàn không chịu yêu bất kỳ người nào nữa, chỉ cần cô có thể sống thật tốt, thì tất cả đều đáng giá.
Yêu Nghiệt luống cuống, “Vợ ơi em nghe anh giải thích, trong núi Đạo Vương bố trí tru…”
“Không cần giải thích nữa! Dù sao từ đầu đến cuối, lời nói của anh cũng không có một câu nào thật cả.”
Sắc mặt của Đậu Đậu có chút trắng bệch, ngẩng đầu cười với Yêu Nghiệt, “Nếu trứng không cần anh mà cũng có thể phá xác, thì có thể xin anh đi ngay bây giờ được không?”
“Vợ à?”
“Tôi nói không được gọi tôi là vợ rồi mà!”
Đậu Đậu chợt đánh nát bộ trà cụ trên bàn, chỉ vào cửa phòng 912, bàn tay run rẩy, nói một chữ.
“Cút!”
Yêu Nghiệt hít sâu một hơi, “Được, anh đi, em bình tĩnh một chút, không nên làm mình bị thương.”
“Không nhọc anh quan tâm!”
Yêu Nghiệt đi tới cửa dừng một chút, cái ánh mắt nhìn Lạc Lê kia, rõ ràng viết bốn chữ: Sau này tính sổ!
Lúc vừa mới kéo cửa ra, tổ hai người nghe lén ở góc tường là tên ngốc và Lăng Đầu Thanh lập tức ngã vào trong. Tên ngốc xấu hổ hì hì cười gượng hai tiếng, “Sư thúc công, đã trễ thế này người định đi đâu vậy ạ?”
Yêu Nghiệt bỏ lại một câu im lặng, trực tiếp biến mất ở đầu kia của hành lang. Tên ngốc gãi đầu nhìn đại thần nhà mình, Lăng Đầu Thanh xấu hổ, “Khụ, phu nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vừa cảm nhận được Đại Vương tức giận, Lăng Đầu Thanh lập tức đi ra nghe lén. Đáng tiếc không gian bên trong bị thay đổi, nên bọn họ ở bên ngoài chả nghe được cái gì cả. Cho nên vẻ mặt của bọn họ cũng rất mờ mịt.
Đậu Đậu nghe Lăng Đầu Thanh gọi như vậy, lập tức phủ nhận, “Không nên gọi tôi phu nhân! Tôi không có quan hệ gì với Đại Vương của mấy người cả!”
Lăng Đầu Thanh không rõ, “Ngay cả trứng rắn hai người cũng có rồi, làm sao lại không có quan hệ gì chứ?”
Giọng nói Đậu Đậu rõ ràng tàn khốc, “Tôi nói không có là không có, anh cút đi, anh và anh ta đều cút đi!”
Lăng Đầu Thanh còn muốn nói gì đó, thì trong đầu lại truyền đến giọng nói của Đại Vương. Hắn nói, trước cứ rời đi đã, mấy ngày nay đừng cho cô ấy nhìn thấy ngươi.
Lăng Đầu Thanh sững sờ gật đầu, “Được, tôi đi.”
Sau đó dẫn tên ngốc, vội vàng chạy về phòng. Trở lại phòng 916, vẻ mặt tên ngốc mờ mịt, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Từ trước đến nay tôi chưa thấy sư thúc tức giận như vậy!”
Lăng Đầu Thanh lắc đầu, “Tôi cũng không biết. Nhưng mà vừa rồi tôi thấy cái tên Lạc Lê kia, nhất định là anh ta đã làm cái gì đó chia rẽ tình cảm của Đại Vương và phu nhân, tí nữa tôi phải đi giết chết anh ta!”
“Không được đi. Chuyện này là lỗi của ta, hơn nữa cho dù muốn đi cũng nên là ta đi.”
Yêu Nghiệt đột nhiên hiện thân trên cái ghế bên cạnh tên ngốc, dọa cho tên ngốc rầm một cái ngã lên trên mặt đất.