Tên ngốc đang cầm bỉm dừng lại, lập tức sinh ra cảm giác ưu việt. Trứng nở cái gì chứ? Cậu còn biết trước cả sư thúc nữa~
Nhưng cậu không thể nói như vậy được, nói như vậy há chẳng phải là để lộ sự thật là sư thúc công đang ở nhà cậu à? Cho nên tên ngốc ngẩn ra một chút, chỉ số thông minh online, giả vờ kinh ngạc, “Thật ạ? Thật sự nở rồi sao? Con trai hay con gái thế?”
Đậu Đậu nhìn củ cải của con trai nhà mình, tâm tình rất tốt thừa nước đục thả câu, “Cậu đoán xem?”
Lần này tên ngốc thật sự tò mò, “Hai bé gái?”
“Không đúng!”
“Hai bé trai?”
“Cũng không đúng!”
“Vậy, một trai một gái?”
“Không đúng không đúng đều không đúng, là một đứa con trai!”
Tên ngốc lập tức rất kinh sợ, “Hả? Một đứa? Làm sao có thể chỉ có một đứa chứ? Còn một đứa nữa đâu? Không… không phải là xảy, xảy, xảy…” ra chuyện gì rồi chứ?
“Xảy cái gì mà xảy? Có biết nghĩ tốt tí không hả? Đứa kia vẫn chưa nở!”
Tên ngốc thở phào, “Vậy thì tốt vậy thì tốt, vậy con đi mua cho nó ít quần áo trẻ em nhé?”
Đậu Đậu gật đầu, “Đúng, tôi gọi điện thoại chính là vì mục đích này. Cậu đi mua ít đồ dùng của trẻ sơ sinh giúp con trai tôi, cái gì cũng phải mua hết, về tôi chuyển tiền cho cậu.”
“Được, con đi mua, có điều dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền, coi như là quà vì trứng phá vỏ đi.”
Sau đó tên ngốc mang vẻ mặt thương tiếc bỏ lại quần áo bé gái đã chọn xong, đi tới khu đồ sơ sinh của bé trai, ở khu vực 0 đến 3 tuổi mỗi món đều nhặt một cái.
Bé trai chọn kiểu quần áo gì chứ? Chất lượng ổn không phải là được rồi à? Lát nữa mua ít đồ chơi, cái đó tương đối quan trọng.
Sau khi biết giới tính của trứng là nam, tốc độ mua đồ của tên ngốc lập tức nhanh lên gấp mấy lần. Vì thế Đậu Đậu cúp điện thoại không bao lâu, tên ngốc đã đẩy một xe đồ dùng của trẻ sơ sinh xuất hiện rồi. Thuận theo yêu cầu của Yêu Nghiệt, Lăng Đầu Thanh chỉ hỗ trợ xách đồ để ở cửa, sau đó sợ phu nhân nhà Đại Vương nhìn thấy sẽ tức giận nên gã chạy xuyên tường trở về phòng 916.
Đậu Đậu không ngờ tên ngốc lại nhanh như vậy, suy nghĩ cẩn thận, cô cúp điện thoại vẫn chưa được mười phút đúng không?
Yêu Nghiệt nhắc nhở một chút, tên ngốc lập tức hiểu ra là động tác của cậu quá nhanh. Thế nên cậu ha ha cười khan hai tiếng, “Con trốn học ra ngoài chơi bi a, vừa vặn bên cạnh có một cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh, cho nên… khụ… về hơi nhanh!”
Yêu Nghiệt khen ngợi nhìn tên ngốc một cái, tên ngốc lập tức kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực: Nhìn đi nhìn đi, tiểu gia vẫn rất hữu dụng đúng chứ?
Sau đó cậu lộc cộc đẩy xe chở đồ sơ sinh vào nhà. Nhìn thấy cậu nhóc dễ thương ngoan ngoãn ngồi nghiêm trang trên sô pha, cậu xoa tay tiến đến gần, “Hi, nhóc con, gọi chú… gọi anh đi.”
Khóe miệng Biển Biển giật giật, nhìn Viên Viên đang đội vỏ trứng ở bên cạnh, quả quyết mở miệng, “Thiểu năng.”
Sau đó Viên Viên cũng hùa theo, “Thiểu năng thiểu năng!”
Khóe miệng tên ngốc giật giật, lập tức không vui, “Này, uổng công anh đây còn đi mua một đống đồ chơi cho em, em cũng quá không nể mặt rồi đấy.”
Biển Biển ngước mắt thong thả nhìn cái xe đẩy nhỏ sau lưng tên ngốc một cái, tên ngốc lập tức xách ra một đống đồ chơi lớn. Sau đó hình như ý thức được cậu nhóc đáng yêu đang mặc áo choàng tắm tức là đã tắm rồi, cười hì hì xách một túi vịt vàng lên, “Nhìn thấy mấy con vịt vàng này không? Đợi lần sau lúc em tắm có thể cho bọn chúng vào nước chơi cùng.”
Biển Biển vốn dĩ nhìn thấy chỗ đồ chơi kia có nào súng nào xe còn cảm thấy rất hứng thú, vừa nghe đến tắm thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đen lại. Thứ lỗi cho nó, lại nghĩ đến cảnh bị bà mẹ ngốc nắm lấy củ cải.
Tên ngốc bóp con vịt vàng, phát ra tiếng bẹt bẹt. Khóe miệng Biển Biển giật giật, giơ tay hất đến bịch một tiếng, “Thiểu năng!”