Cho nên giây phút Lăng Đầu Thanh đẩy Đại Vương nhà mình từ phía sau ra, nội tâm gã đã gần như sụp đổ rồi.
Haizz! Đại Vương! Đại Vương đáng thương! Mệnh của người... thật sự là quá khổ rồi!
Giữ bản thân trong sạch nín nhịn suốt một nghìn năm, không dễ dàng gì mới tìm được một người vợ, sao lại đến nông nỗi có nhà không thể trở về có con không thể nuôi thế này? Hu hu hu, Đại Vương thật đáng thương, thôi không nói gì nữa, lát nữa trở về sẽ thắp hương cho Đại Vương!
Không chỉ riêng Lăng Đầu Thanh, đến tên ngốc cũng phục sát đất. Nhìn đi, nhìn cả đi, nhìn xem sư thúc công vì sư thúc mà đã làm đến bước nào rồi? Những cái lốp xe dự phòng trước đó của sư thúc có thể so sánh được sao? Mặc dù không biết tại sao cậu rất muốn cười, nhưng tinh thần của cậu tuyệt đối là ở cạnh sư thúc công.
Nghĩ tới đây, tên ngốc cảm thấy mình phải làm cái gì đó. Vì vậy cậu khẽ ho một tiếng, nói, “Sư thúc à, con cảm thấy hay là người giữ nó ở lại đây đi. Người xem, nó không cha không mẹ, đáng thương lại ngoan ngoãn như vậy, hơn nữa nó là đứa bé của Xà tộc, không phải là từ điển sống để nuôi nấng xà yêu mà người cần sao.”
Tên nhóc dễ thương đáng thương nhìn Đậu Đậu, sau đó nó khẽ kéo vạt áo của cô, “Chị ơi, em rất nghe lời.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật____Đóng kịch đi, anh cứ đóng kịch đi cho tôi! Tôi xem anh có thể đóng kịch đến lúc nào! Con xà yêu chết giẫm, còn tưởng bà đây đẻ xong bị ngu à? Anh còn chưa biết đúng không? Bây giờ IQ của bà đây đang online rồi!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu khẽ mỉm cười kéo cái tay nhỏ của Yêu Nghiệt, “Không phải chị, là dì ~~~”
Trong lòng Yêu Nghiệt như có mười nghìn con Grass Mud Horse chạy qua, sau đó là kinh ngạc. Sao hắn lại cảm thấy trong giây lát vừa rồi ánh mắt của vợ lại nham hiểm thế?
Không phải vợ hắn biết là hắn rồi chứ?
Không thể nào?
Không phải chứ!
Trứng vừa mới nở, không phải cô vẫn còn đang ở trong giai đoạn đẻ xong bị ngốc à?
Sau đó hắn lại nhìn vợ, thấy cô vẫn là dáng vẻ dịu dàng thùy mị như cũ, đột nhiên cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều rồi. Cái gọi là không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Hắn đang làm chuyện trái với lương tâm nên trong lòng rất yếu ớt, không kiên cường.
Ừ, nhất định là hắn suy nghĩ nhiều rồi, vợ bảo hắn gọi là dì, có thể là kết quả của việc tình mẹ đại phát sau khi có con trai.
Đúng, nhất định là như vậy!
Chỉ có điều...
Gọi vợ là chị đã mất tiết tháo lắm rồi, còn gọi vợ là dì thì cái mặt già này của hắn biết để đi đâu nữa hả? Vợ không nhận ra hắn, hai đứa nhóc xấu xa trong phòng kia thì biết rõ đến mức không thể rõ hơn nữa!
Gọi là dì?
Sau này làm sao hắn còn đàng hoàng làm một người cha nghiêm khắc được chứ?
Trong nháy mắt, suy nghĩ của Yêu Nghiệt đảo đến cả nghìn vòng, sau đó xấu hổ cười một tiếng, “Chị nhìn giống chị, không giống dì chút nào cả.”
Đậu Đậu trên mặt thì thẹn thùng cười nói một tiếng “vậy sao?”, trong lòng thì đang cười ha ha rồi. Con xà yêu chết giẫm, thật sự tưởng là bà đây không nhận ra anh à? Đã chung chăn chung gối không biết bao nhiêu lần rồi, nếu như bà cô đây không nhận ra anh cũng quá… Đợi đã, sao lại cảm thấy câu này có chỗ nào không đúng nhỉ?
Khụ, nhất định là cô suy nghĩ nhiều rồi. Không có chỗ nào không đúng cả, hoàn toàn không có chỗ nào không đúng...
Đậu Đậu muốn nói anh đừng có lôi thôi nữa, bà cô đây đã sớm nhận ra anh rồi, nhưng nghĩ đến trước đây hắn lại dám hại mình, nếu như bỏ qua cho hắn như vậy, thật sự là không cam tâm!
Không phải là hắn muốn chăm sóc hai đứa nhóc sao? Vậy thì cứ để cho hắn chăm sóc đi. Dù sao thì hắn cũng là ba của bọn chúng, chăm sóc bọn chúng là lẽ đương nhiên. Hơn nữa Yêu Nghiệt quyết tâm muốn trở về, nếu cứ vạch trần hắn như vậy, ngộ nhỡ hắn lau hết mùi trên người đi rồi làm cô không nhận ra được nữa, vậy há chẳng phải là cô rất bị động à? Đương nhiên vẫn còn có một nhân tố quan trọng nhất nhất, nếu như Yêu Nghiệt cải trang thành trẻ con ở chỗ cô…
Hừ hừ hừ...