Làm một tấm gương tốt cho con là chuyện thứ yếu, quan trọng nhất chính là cô không muốn tương lai lúc đưa con đi học, con bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Nhìn đi, đó chính là con trai lòng dạ độc ác của người phụ nữ lòng dạ độc ác, chúng ta cách xa nó chút.”
Lúc còn một mình thì thích sao làm vậy, muốn sao làm vậy. Có con rồi thì liền có nhược điểm. Cô rộng lượng cô không quan tâm, nhưng cô không thể liên lụy đến con trai được!
Nói cô thì được, nói con trai cô, cửa cũng không có đâu!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu thở dài, “Vậy thì thôi đi, chèn ép một khoảng thời gian rồi bỏ qua cho bọn họ là được rồi.”
“Ừ, mẹ cũng cảm thấy làm tuyệt tình quá không tốt. Nếu không với quan hệ của con và Đường gia, thế nào cũng sẽ bị người ta chỉ trích.”
Sở Ngọc Bình dừng một chút, nói tiếp, “Một khoảng thời gian là bao lâu?”
Đậu Đậu suy nghĩ một chút, “Một tháng đi, con đánh cược với Đường Lưu Ly là hai tháng. Trước tiên cứ khiến cho cô ta thấp thỏm một tháng rồi bỏ qua cho Đường gia, như vậy cô ta sẽ cảm thấy Cố gia bỏ qua cho cô ta là vì chặn miệng cô ta để cô ta đừng có nhắc đến chuyện đánh cược nữa. Đến lúc đó, cô ta sẽ tưởng là con sợ thua.”
Sở Ngọc Bình yên lặng lắng nghe, Đậu Đậu tiếp tục nói, “Nếu như cô ta chịu an phận không nhắc đến chuyện đánh cược, con tự nhiên sẽ tha cho cô ta một lần. Nếu như cô ta hùng hổ doạ người khăng khăng muốn làm con mất mặt, ha ha, vậy thì không thể trách con độc ác rồi.”
Nghe dự định của Đậu Đậu, Sở Ngọc Bình khó nén được sự tán thưởng, “Không sai! Chúng ta khoan dung tha cho Đường gia, nhưng nếu cô ta vẫn khăng khăng muốn làm xấu mặt con, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ đứng về phía con.”
“Đúng, chính là ý này.”
“Chỉ có điều, Đậu Đậu à, không phải là mẹ nghi ngờ năng lực của con, nhưng với tình hình bây giờ của Niệm Nô Kiều, thì hai tháng ngắn ngủi, bảo mẹ mẹ cũng không dám bảo đảm có thể cải tử hoàn sinh...”
Đậu Đậu khẽ mỉm cười, “Mẹ yên tâm đi, con có vũ khí bí mật. Chỉ có điều vẫn phải phiền mẹ giúp đỡ.”
Có thể giúp, đương nhiên Sở Ngọc Bình việc nhân đức không nhường ai rồi. Nghe thấy Đậu Đậu nói chỉ nhờ bà ấy dùng thử một chai sữa rửa mặt, bà ấy lập tức đồng ý, vừa cúp điện thoại liền lái xe qua đó luôn.
Đậu Đậu nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, lập tức giao con trai con gái cho Yêu Nghiệt, bảo hắn đợi ở phòng của khách đừng ra ngoài.
Sở Ngọc Bình vẫn như mọi khi mang theo một đống nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng hàng ngày cho cô, sợ cô bận rộn chuyện của công ty mà không có thời gian làm những thứ này. Ngồi xuống uống một cốc trà, bà nhận lấy chai sữa rửa mặt Đậu Đậu đưa cho. Bao bì mới mang đậm phong cách Trung Quốc thời xưa, nhìn khá cao cấp, là do một người thiết kế du học ở nước ngoài mà Lâm Phong dùng giá cao để mời về thiết kế.
Sở Ngọc Bình nhìn một chút, bình phẩm, “Bao bì không tệ, rất phù hợp với thẩm mỹ của giới trẻ bây giờ.”
Sau đó nhìn bà thành phần phía sau sản phẩm, cau mày lại, “Trừ chỗ thảo dược giá cao con giành được ở hội đấu giá ra, hình như không có gì khác với phương pháp điều chế của sản phẩm trước kia cả.”
Đậu Đậu gật đầu, “Đúng vậy!”
“Như vậy không được. Chưa nói đến việc hiệu quả của sản phẩm thế nào, chỉ riêng việc để cho người tiêu dùng trước kia nhìn thấy, cũng sẽ cảm thấy Niệm Nô Kiều chẳng qua là dùng thảo dược giá cao để bịp bợm thôi.”
“Loại sản phẩm này đã là xa xỉ phẩm rồi, những người tiêu dùng trước kia không dùng nổi nữa. Con không quan tâm liệu người khác có cảm thấy con bịp bợm hay không, con chỉ cảm thấy phương pháp điều chế của sản phẩm là bí mật thương nghiệp, mọi người đều phải kiếm tiền, ai sẽ viết rõ ràng tất cả tỷ lệ thành phần, quy trình điều chế ra chứ?”
Sở Ngọc Bình gật đầu, “Nói vậy cũng không sai, nếu con đã chắc chắn về hiệu quả của sản phẩm như vậy thì mẹ sẽ dùng thử xem, quảng cáo thực tế giúp con.”
Đậu Đậu cong môi, “Vậy thì cám ơn mẹ nhé. Con bảo đảm sau khi dùng rồi, mẹ sẽ tự hào vì con.”
Sở Ngọc Bình cười kinh ngạc, “Tự tin vậy cơ à? Hiệu quả thật sự tốt như vậy sao?”