Lúc đầu bọn họ định ngồi trên núi xem hổ đấu, nhìn xem rốt cuộc Xà Vương và Lạc Lê ai thua ai thắng, rồi quyết định có muốn mang sư muội quay về núi Đạo Vương hay không.
Nhưng không ngờ sức chiến đấu của Xà Vương lại yếu như vậy, mới nửa phút đã bị sư muội đuổi đi.
Cho nên lúc Lạc Lê nói cho bọn họ biết tin tức này, trong phút chốc bọn họ không thể tin được. Nhưng mà sau đó biết Lạc Lê dùng thủ đoạn gạt Xà Vương lộ ra sơ hở thì bọn họ lập tức bày tỏ đã hiểu.
Con người của sư muội, nói dễ nghe là lãnh tình hào hiệp, nói khó nghe thì chính là trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Cho nên Lạc Lê có thể làm cho sư muội đánh đuổi Xà Vương cũng coi là không ngoài dự liệu.
Đậu Đậu để đôi đũa trong tay xuống, hiếm khi ngồi nghiêm chỉnh như thế, “Bây giờ muội không muốn quay về núi Đạo Vương.”
“... Vì sao? Muội thích Lạc Lê à?”
“Làm sao muội có thể thích… Đúng, là vì muội thích Lạc Lê đó!”
Đậu Đậu định phản bác theo bản năng, nhưng nhìn thoáng qua Yêu Nghiệt đang giả làm trẻ con ở bên cạnh, nghĩ đến dự tính chỉnh hắn của mình thì dứt khoát đổi giọng.
Sau đó ý thức được vừa nãy mình trả lời không quá đáng tin, cô lại có chút lo lắng Yêu Nghiệt biết cô đã phát hiện hắn là ai rồi. Dù sao câu nói vừa rồi, dự tính chỉnh hắn ban đầu cũng quá rõ ràng.
Nhưng mà Yêu Nghiệt không phát hiện ra. Hắn đang siết chặt chiếc đũa, bây giờ hận không thể đâm Lạc Lê thành than tổ ong!
Hắn vẫn kiên quyết cho rằng vợ đang mang thai ngốc nên vẫn không nhận ra hắn. Cho nên mặc dù biết vợ trả lời theo bản năng là không thích Lạc Lê, nhưng sau đó lại đột nhiên nói thích Lạc Lê gì đó, là muốn thuyết phục bản thân cô ấy di dời tình yêu đến trên người Lạc Lê.
Cách tốt nhất để quên một đoạn tình yêu chính là bắt đầu một đoạn tình yêu mới. Trong phim truyền hình mà vợ xem hôm qua, nữ chính đã nói như vậy. Nhất định là vợ tin điều này, cho nên rõ ràng cô không thích Lạc Lê, lại muốn dời tình yêu đến trên người Lạc Lê.
Cô không cần hắn nữa...
Đậu Đậu lo lắng một chút, sau đó cách kính mắt nhìn Yêu Nghiệt, thấy quả đấm nhỏ của hắn siết chặt chiếc đũa, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên luyện ra một bộ kính vẫn rất có tác dụng.
Không nghe ra, tốt lắm, vẫn có thể tiếp tục chỉnh hắn một đoạn thời gian nữa. Nếu như nghe ra thì chơi không vui nữa rồi!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu nhìn khuôn mặt mờ mịt của hai sư huynh, dứt khoát nói, “Dù sao sư phụ nói, nếu như muội lập gia đình thì người đó chỉ có thể là đạo sĩ bắt yêu lợi hại hơn muội thôi. Không phải Lạc Lê chính là người thích hợp với muội nhất đó sao?”
Sắc mặt Yêu Nghiệt sầm lại, ý thức được mình không kiềm chế được mà phóng ra khí lạnh thì vội vàng thu tâm tình của mình lại, giả bộ là một bé ngoan.
Đậu Đậu nhìn hắn như vậy, trong lòng cảm thấy sảng khoái. Xà yêu chết giẫm, cho anh gạt tôi này! Cho anh hại tôi này! Bà đây chỉnh chết anh luôn hừ!
Vô Ngân Vô Ưu nghe xong, đều không còn lời gì muốn nói nữa.
Sau đó Vô Ngân mở miệng, “Vậy ý của muội là sẽ đi đến Cục bắt yêu chờ à? Còn một quả trứng yêu chưa phá xác, nhỡ đâu ác yêu đến tập kích... Đúng, Cục bắt yêu an toàn hơn một chút.”
Đậu Đậu vốn định gật đầu nói cô cũng đang tính như vậy, nhưng thấy dáng vẻ mất mát của Yêu Nghiệt thì lại phủ nhận.
“Tất nhiên không phải, không phải muội không thể bảo vệ mình. Chẳng qua là bây giờ muội có việc muốn làm thôi, tạm thời vẫn chưa muốn đi đến Cục bắt yêu.”
Đậu Đậu nói xong, thấy vẻ mặt Yêu Nghiệt thoáng thả lỏng ra một chút thì lập tức hận không thể cắn luôn đầu lưỡi của mình.
Tại sao phải mềm lòng, tại sao phải mềm lòng hả?
Hắn hại mày, lừa mày, vì sao mày còn muốn hạ thủ lưu tình với hắn hả?
Mày nhìn hắn đắc ý chưa kìa?
Nhất định trong lòng hắn đang nghĩ mày thật khờ mày vẫn còn quan tâm đến hắn!
Không được! Không thể mềm lòng được!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu chậm rãi bỏ thêm một câu, “Khoảng cách tạo ra cái đẹp mà, muội không muốn cả ngày lắc lư ở trước mặt Thiếu soái đâu.”