Lúc Lạc Lê mười tuổi muốn tu đạo, vì trong núi Vân Đài toàn là nữ đệ tử nên Bạch Chỉ Sư Thái bất đắc dĩ đưa hắn vào chùa Chân Vũ. Cho nên Bạch Chỉ Sư Thái muốn đưa người vào chỗ của Lạc Lê, quả thật quá dễ dàng. Mặc dù Bạch Linh không phải là đệ tử đắc ý nhất của Bạch Chỉ Sư Thái, nhưng lại là đệ tử mà Bạch Chỉ Sư Thái thích nhất.
Tóm lại, Bạch Linh đã đi cửa sau vào Cục bắt yêu.
Vì cô ta vào Cục bắt yêu là do có dụng ý khác, cho nên lão A cũng không giao nhiệm vụ bắt yêu quá khó khăn nào cho cô ta cả. Chỉ bảo cô ta bắt một vài yêu quái nhỏ, đi đến Cục cảnh sát Đế Đô giúp một tay mà thôi.
Vì vậy việc giữa Bạch Linh và Thiếu soái đã sớm có tin đồn ở Đế Đô rồi. Trước đây lúc Đậu Đậu ở núi Đạo Vương cũng đã từng nghe nói, cô còn từng lấy chuyện này mà nói cho lão già mất nết nghe.
“Sư phụ, tiêu chuẩn mà người định cho con cũng quá cao rồi đó. Người xem một chút đi, bây giờ người đàn ông duy nhất có thể sánh ngang với con đã là hoa có chủ, đời này của con phải nương nhờ núi Đạo Vương rồi. Ăn của người, ở của người, thuận tiện tạo thêm phiền phức cho người nữa.”
Lúc đó lão già mất nết đó nói thế nào nhỉ?
“Suốt ngày chỉ biết ba hoa thôi! Con hãy nhớ kỹ lời nói hôm nay của con, hoặc là Lạc Lê, hoặc là không lấy chồng!”
Lúc đó cô không để ở trong lòng, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như Lạc Lê đối với cô cũng có chút ý tứ nhỉ?
Đây là có chuyện gì vậy hả?
Trước đây cô căn bản chưa từng gặp mặt Lạc Lê, mắt hắn bị mù từ lúc nào mà lại đi coi trọng cô vậy?
Chậc chậc, không nghĩ ra...
Lạc Lê nghe Đậu Đậu nói cô là đạo sĩ bắt yêu Lam Anh, không đủ tư cách xuất hiện ở Cục bắt yêu, trong nháy mắt có một loại xúc động, muốn nói Cục bắt yêu cũng tiếp nhận người nhà của đạo sĩ bắt yêu.
Nhưng mà làm sao hắn có thể nói như vậy chứ?
Hắn với Đậu Nhi mà nói thì cũng chỉ là một người ngoài mà thôi, nếu để cho cô xuất hiện với tư cách là người nhà của hắn, có lẽ cô sẽ trực tiếp cự tuyệt.
Vì vậy hắn trầm mặc một hồi, nói, “Chế độ của Cục bắt yêu có chút vấn đề, anh trở về sẽ triệu tập mọi người thảo luận một chút, xem sau này có thể tiếp nhận những người rất cần Cục bắt yêu bảo vệ hay không. Nếu có kết quả thì sẽ tới tìm em.”
Đậu Đậu hận không thể vỗ tay cho Lạc Lê. Nhìn người ta đi! Thật là chính nghĩa! Thật là vĩ đại! Đối xử với nhân dân như là mùa xuân ấm áp vậy đó!
Lại nhìn cái tên xà yêu thối kia đi, vì đạt được mục mà không từ thủ đoạn! Lại còn hạ độc cô nữa chứ!
Haiz, rõ thật là người so với người thì tức chết mà…
Lúc này nghĩ rõ là hay, nhưng lúc nãy còn không thích Lạc Lê chỉ trích Yêu Nghiệt, không thích Lạc Lê nhúng tay vào chuyện của cô và Yêu Nghiệt. Tại sao không nghĩ Lạc Lê người ta là một người thật chính nghĩa thật vĩ đại đi?
Con người ấy mà, đều như vậy. Của mình, dù ngoài miệng có ghét bỏ như thế nào đi chăng nữa thì cũng là của mình. Còn người khác, cho dù có vĩ đại hơn nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến mình hết!
Nhưng mà chắc chắn Đậu Đậu sẽ không nghĩ tới điểm này, cô vẫn đang tự lừa gạt mình rằng cô không thích Yêu Nghiệt chút nào!
Cho nên, mặc dù con đường theo đuổi vợ của Yêu Nghiệt có tiến triển thêm một bước, nhưng vẫn còn dài đằng đẵng và gồ ghề lắm. Có điều người cản trở hắn lại chính là vợ yêu của hắn...
Cuối cùng Lạc Lê có thể gọi là thất bại quay về.
Bởi vì Đậu Đậu nói với hắn ta, “Ý tưởng kia của anh rất tốt, tôi thay nhân dân cám ơn anh. Có điều chờ anh thực hiện được thì có lẽ trứng nhà tôi cũng đã phá vỏ rồi. Nhưng mà vẫn là phải cám ơn anh, cố gắng lên! Tạm biệt!”
Lạc Lê ra về, trước khi đi còn nhìn Yêu Nghiệt một cái. Ánh mắt kia như đang nói: Anh như vậy không khác gì tìm đường chết. Chờ đến lúc cô ấy phát hiện, xem anh còn cách nào tiếp tục ở lại bên cạnh cô ấy nữa không?
Yêu Nghiệt khoanh tay không nói gì cả, làm khẩu hình nói: Ai cần anh lo!
Nhưng mà tất cả bọn họ đều sai rồi, không phải Đậu Đậu đã sớm biết rồi sao.