Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Bạch Linh đang đuổi theo Kim San cách cô không đến mười lăm mét, vẻ mặt lập tức trở nên mờ mịt.
Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, buông Yêu Nghiệt ra rồi vội vàng đuổi theo.
Từ khi Kim San được hưởng món ăn sang trọng mà Yêu Nghiệt chuẩn bị cho cô ta thì suốt đêm mơ thấy ác mộng, hàng ngày đều nhìn thấy ma. Tinh thần bị hành hạ như vậy nên rất nhanh đã gầy đi. Cho nên một người tinh thần hoảng hốt thân thể suy yếu lại còn mang thai một đứa nhỏ, có thể chạy thoát khỏi một người tu đạo ăn sung mặc sướng thân thể vô cùng khỏe mạnh được sao?
Kết quả không có gì bất ngờ, gần như trong nháy mắt Kim San bị Bạch Linh đuổi kịp.
Đậu Đậu liều mạng đuổi theo ở phía sau. Vừa nãy nghe thấy Bạch Linh hô đứng lại, cô còn tưởng là Bạch Linh đang nói cô cơ. Dù sao lúc trước Lạc Lê đuổi Bạch Linh về núi Vân Thai trừng trị nghiêm khắc là vì cô. Nếu như Bạch Linh muốn tìm cô gây phiền toái, cũng coi như rất hợp tình hợp lý.
Sau khi thấy Bạch Linh đuổi theo Kim San, cô mới thả lỏng được một chút, ngay sau đó lại nghĩ đến con quỷ nhỏ mà Kim San nuôi kia rồi lại nghĩ đến công việc của Bạch Linh chính là bắt ma tróc quỷ, thì linh hồn chính nghĩa hiếm khi bùng cháy.
Bạch Linh muốn bắt con quỷ nhỏ trên người Kim San cũng không thành vấn đề, nhưng Kim San đang mang thai. Nếu như cô ta kích động ép con quỷ nhỏ kia thì người gặp nạn chính là đứa bé trong bụng Kim San!
Có lẽ là vì nhà mình cũng có hai đứa con, nên Đậu Đậu cảm thấy vô cùng thương xót cho đứa nhỏ trong bụng cô ta. Rơi vào một người mẹ như Kim San chưa tính, còn phải đối mặt với nguy cơ bị con quỷ nhỏ kia chiếm đoạt thể xác nữa chứ! Số phận của đứa nhỏ này thật là trắc trở.
Lúc trước nói đứa bé của Kim San không phải là người vô tội là vì hiểu lầm Kim San muốn hại con của cô. Bây giờ Kim San nhận được báo ứng rồi, trứng nhà cô cũng đã phá vỏ an toàn, cho nên Đậu Đậu hiếm khi nổi lên lòng trắc ẩn.
Cô chạy nhanh vài bước đuổi theo Bạch Linh, thấy Bạch Linh không ừ hử câu nào mà đã vẽ bùa chú thì vội vàng thở hồng hộc mở miệng, “Không thể bắt! Con quỷ nhỏ trong bụng cô ta không bắt được!”
Bởi Cửu Châu là một nơi phản đối sự mê tín bảo thủ, không tin tưởng những thứ phản khoa học nên đạo sĩ bắt yêu không thể trừ ma ở trước mặt mọi người được. Vì vậy sau khi Bạch Linh bắt được Kim San thì kéo cô ta chạy tới một góc không có ai.
Thân thể mới này vốn đã không bằng trước, hơn nữa cuộc sống lúc sinh trứng nuôi trứng quá thoải mái nên Đậu Đậu sắp lười đến độ mọc cỏ lên rồi. Vì thế lúc đuổi theo Bạch Linh, cô thật sự đã phải dùng hết cả lực lượng hồng hoang.
Đậu Đậu hô một câu, lúc thấy Bạch Linh dừng lại động tác nhìn cô thì cô hơi yên lòng, khom lưng ôm bụng thở mạnh một hồi.
A men, Bạch Linh chạy nhanh quá, mệt chết cô rồi!
Nhưng Bạch Linh không phải nhìn Đậu Đậu, người Bạch Linh nhìn là Lạc Lê đứng sau lưng Đậu Đậu.
Lạc Lê vẫn luôn chờ ở nhà trọ Vạn Tượng, bởi vì Đậu Đậu không chịu đi đến Cục bắt yêu với hắn, hơn nữa còn có một quả trứng rắn vẫn chưa phá vỏ, hắn thấy hắn phải chờ ở xung quanh nhà trọ Vạn Tượng bảo vệ cô.
Sáng sớm hôm nay, hắn cũng biết cô đi thi. Cho nên hắn từ quanh quẩn ở xung quanh nhà trọ Vạn Tượng đổi thành quanh quẩn ở xung quanh trường trung học Thánh Phong. Hắn nhìn thấy Đậu Đậu thi xong đi ra cổng trường, tiện thể cũng nhìn thấy Bạch Linh đang bắt quỷ. Nhưng hắn không rõ vì sao đột nhiên Đậu Đậu lại muốn đuổi theo, sợ Đậu Đậu xảy ra nguy hiểm, sợ Bạch Linh công kích Đậu Đậu làm Đậu Đậu tổn thương, lúc này mới đuổi theo đến xem.
Trở lại chuyện chính, Bạch Linh vốn nghe thấy Đậu Đậu nói con quỷ nhỏ này không bắt được thì đã cảm thấy Đậu Đậu đang xen vào việc của người khác. Bây giờ thấy Lạc Lê, cô ta lại càng không muốn cho Đậu Đậu khuôn mặt đẹp.
Nghe con bé làm người ta ghét này vừa mới nói cái gì đi. Không bắt được con quỷ nhỏ này hả?
Tại sao cô ta lại không bắt được?
Tuy rằng cô ta là đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh, cô ta dựa vào quan hệ của sư phụ mới có thể đi vào Cục bắt yêu, nhưng một con quỷ nhỏ cấp thấp như vậy, bảo cô ta đi bắt một tá con như thế cũng không thành vấn đề!
Cho nên Bạch Linh căn bản không nghe Đậu Đậu, linh lực trên tay càng tụ càng lớn...