Bạch Linh không dám tin lui về phía sau một bước, nắm chặt tay lại, ở sau lưng gọi Lạc Lê, “Chuyện này rõ ràng là do Kim Đậu Đậu hãm hại tôi!”
Lạc Lê cười nhạt, “Cô ấy căn bản cũng không biết tôi ở sau lưng cô ấy. Bạch Linh, làm sai chuyện thì nên trả giá thật lớn, không nên tùy tiện vu vạ lên đầu người khác.”
Huống chi người này chính là người hắn thích nhiều năm như vậy nữa.
Hắn không cho phép Bạch Linh nói nửa phần không đúng về Đậu Đậu, lại càng không cho phép Bạch Linh dùng ý nghĩ xấu xí của cô ta để phỏng đoán Đậu Đậu.
Lạc Lê đỡ Kim San đi ra khỏi góc này, tìm chỗ thông gió để cho cô ta ngồi xuống. Vì thói quen của quân nhân, bên trong áo sơmi hắn còn mặc nhất một chiếc áo nữa. Hắn cởi áo sơmi, đắp lên trên bụng giúp Kim San.
Kim San liên tục run lẩy bẩy, hàm răng run rẩy va vào nhau tạo thành tiếng cạch cạch, “Tôi phải chết sao? Tôi sẽ chết, đúng không?”
Lạc Lê không trả lời, hắn không muốn cho cô ta hy vọng không cần thiết.
Sau đó Bạch Linh không cam lòng đuổi theo, cẩn thận nắm lấy cánh tay của hắn, “Em xin lỗi, chuyện này là em sai. Lạc Lê, anh có thể tha thứ cho em hay không?”
Chỗ sâu trong tình yêu chính là hèn mọn, Bạch Linh bình thường là một người rất cao lãnh, đụng tới Lạc Lê thì cũng tự nguyện hạ thấp mình. Cô ta lôi kéo tay hắn, khóc lóc nước mắt đầy mặt, không có nửa phần tư thái cao ngạo lúc bình thường.
Nhưng Lạc Lê chỉ cảm thấy chán ghét, hất tay của cô ta ra, nói, “Cô không nên tới cầu xin tôi tha thứ, cô nên làm cho đứa bé vô tội kia tha thứ cho cô.”
Bạch Linh trầm mặc.
Đứa bé kia đã chết rồi, bây giờ đã bị Hắc Bạch Vô Thường mang đi.
Hắn để cho cô ta đi xin lỗi cho đứa bé kia, thế không phải là cố ý làm khó dễ cô ta sao?
Hắn cứ thích Kim Đậu Đậu như vậy và chán ghét cô ta như thế sao?
Rốt cuộc thì cô ta không tốt chỗ nào chứ?
Kim Đậu Đậu! Đều là do Kim Đậu Đậu! Khó khăn lắm cô ta mới có thể trở lại Cục bắt yêu, con bé đó lại làm cho Thiếu soái đuổi cô ta trở về.
Con nhóc tâm tư ác độc này, nhất định cô ta phải tìm cơ hội chọc thủng bộ mặt thật của nó!
Khụ, nhưng Lạc Lê đã sớm biết bộ mặt thật của Đậu Đậu rồi. Lúc trước cô ta cũng từng chọc thủng một lần nhưng đáng tiếc lại không thành công. Đậu Đậu tàn nhẫn ác độc lại không bỏ qua cho người khác, ở chỗ Lạc Lê chỉ là bị ép biểu hiện ra thôi. Cho nên chọc thủng bộ mặt thật của Đậu Đậu đã có thể lược bỏ được rồi. Bộ mặt của Đậu Đậu có bao giờ không phải là của cô đâu chứ?
Lạc Lê không để ý tới Bạch Linh nữa, thấy cô ta dây dưa không ngớt thì hung hăng trừng cô ta, “Cô không thấy được trong bụng cô ta còn đang mang thai quỷ sao?”
Trước khi Đậu Đậu đi, còn biết thông báo trước nên siêu độ cho đứa bé kia. Nhưng cô ta thì sao? Họa do mình gây ra không đi thu dọn chưa tính, lại còn muốn đi qua quấy rầy hắn thu dọn cục diện rối rắm nữa.
Bạch Linh sửng sốt, “Em… em chỉ muốn giải thích thôi mà. Hơn nữa, bây giờ cô ta cũng...”
“Bây giờ cô ta như thế nào hả? Tình huống của cô ta bây giờ không gấp sao?”
Bạch Linh cúi đầu, trong lòng chính là nghĩ như vậy. Bây giờ con quỷ nhỏ cũng đã nhập vào thể xác của đứa bé kia rồi, dù sao cũng không cứu được nữa, vậy thì còn vội vã cứu cô ta để làm gì chứ?
Từ sắc mặt của cô ta Lạc Lê cũng nhìn ra được chút gì đó, cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại, “Bây giờ không gấp, thế tình huống vừa rồi thì gấp sao?”
Bạch Linh không nói được câu nào.
Cô ta cũng không thể nói, “Bởi vì em nghĩ cô ta không bằng em, cho nên em muốn biểu hiện ở trước mặt anh một chút mà!”
Lạc Lê tức giận làm thái dương nhảy lên thình thịch, móc điện thoại ra gọi cho Cục bắt yêu, để lão A phái Tiểu Đoan lái xe tới đón hắn. Xe của hắn ở dưới ga ra của nhà trọ Vạn Tượng, mà nhà trọ Vạn Tượng cách Thánh Phong cũng gần, nhưng nếu như hắn đỡ Kim San đi tới nơi đó thì danh tiếng của Kim San sẽ hoàn toàn bị phá hủy. Cho nên hắn chỉ có thể đợi ở đây chờ Tiểu Đoan tới đón.
Nói chuyện điện thoại xong, Lạc Lê đưa điện thoại cho Kim San, nói, “Gọi điện thoại cho người giám hộ của cô, cùng với... cha của đứa nhỏ đi.”