Lúc Lạc Lê gọi điện thoại đến, Đậu Đậu vừa về đến nhà, còn chưa ôm các con từ trong ngọc Trư Long ra thì điện thoại đã vang lên.
Đậu Đậu thấy là số lạ thì sửng sốt, nghĩ một chút rồi vẫn nhận điện thoại.
Sau khi nghe thấy đầu bên kia điện thoại nói thì vẻ mặt khó hiểu hỏi, “Là anh? Anh là ai vậy?”
Yêu Nghiệt ở bên cạnh ghé lỗ tai vào nghe lén đã sắp không nhịn được mà bật cười.
Anh là ai vậy?
Lời này của vợ thật đúng là… Chắc trái tim nhỏ bé của Lạc Lê đã vỡ vụn rơi đầy đất rồi nhỉ?
Nhưng ai bảo hắn ta tự tìm ngược chứ?
Lúc điện thoại được kết nối thì không tự giới thiệu trước, mà lại nói “là anh”.
Hắn ta cho rằng mình là ai? Vợ căn bản không biết được giọng nói của hắn ok!
Nhưng không đợi Yêu Nghiệt đắc ý đủ thì lại nghe thấy Đậu Đậu nói mấy tiếng “ừ được”, sau đó đóng cửa lại, vui vẻ nói, “Được, tôi sẽ đến đó ngay lập tức!”
Lạc Lê nói với cô là hắn có cách cứu Kim San, nhưng cần cô giúp đỡ.
Đậu Đậu chưa từng thấy thai quỷ đã vào bụng rồi mà còn có thể bắt được, nên tất nhiên tò mò muốn đi tham gia náo nhiệt.
Cho nên Yêu Nghiệt vừa mới đắc ý xong thì lại lập tức thất vọng – Lạc Lê đáng giết nghìn đao, rốt cuộc đã dùng cách gì câu dẫn vợ đi đến Cục bắt yêu hả?
Không được! Hắn phải theo vợ không rời nửa bước!
Lạc Lê cũng đoán được Yêu Nghiệt luôn đi theo Đậu Đậu, cho nên mới nói muốn Đậu Đậu giúp đỡ, nhưng không nói chi tiết là giúp như thế nào.
Trải qua các loại đả kích lúc trước, hắn đã ý thức được Yêu Nghiệt quan trọng như thế nào trong lòng của Đậu Đậu. Hắn không dám khẳng định Đậu Đậu có thể cho hắn mượn Yêu Nghiệt để dẫn hồn hay không. Cho nên hắn không nói rõ ràng trong điện thoại, muốn gọi Đậu Đậu đến trước đã, đến lúc đó khơi dậy lòng trắc ẩn của cô. Dù sao bây giờ tên xà yêu kia ở trong lòng Đậu Đậu chỉ là em trai của tên xà yêu đó mà thôi.
Lạc Lê cúp điện thoại, chỉ huy những người hay tin đứng ở cửa Cục bắt yêu giúp Tiểu Đoan đưa Kim San vào.
Sau đó gọi lão A, nói, “Đi in văn kiện miễn trách nhiệm, hai bản, một bản cho người giám hộ, một bản cho cha của đứa bé.”
Lão A lên tiếng trả lời xong thì đi luôn.
Lạc Lê xoay người, nhìn ông Cục trưởng trung niên mập mạp đang tò mò duỗi cái cổ muốn nhìn vào bên trong kia, hỏi ông ta, “Người đâu?”
“Hả! Người? Ở đây ở đây, ở chỗ này.”
Sau đó ông ta đổi thành khuôn mặt nghiêm túc, nói với người cảnh sát trong xe, “Còn đứng ngây ra đó làm gì hả? Mang người ra đây đi.”
Lý Thúy Vân và La Chính Hi mang hai khuôn mặt mờ mịt bị cảnh sát mời đi đến cửa Cục bắt yêu.
Mặt tiền của Cục bắt yêu hoàn toàn không thua gì mặt tiền của Chính phủ Đế Đô. Đương nhiên Cục bắt yêu quả thật thuộc sự quản lý của quốc gia, là cơ quan bắt yêu quyền uy nhất mà quốc gia giữ bí mật với bên ngoài, bình thường không cho phép người ngoài đi vào, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cho nên Lạc Lê sai đạo sĩ bắt yêu đón hai người mang hai khuôn mặt mờ mịt kia vào, rồi nói xin lỗi với Cục trưởng Cục cảnh sát, “Cục trưởng Lương, hôm nay đã làm phiền ông rồi. Cục bắt yêu có quy định riêng, tôi cũng không thể mời ông vào ngồi chơi được.”
Cục trưởng Lương vội vàng gật đầu, “Tôi hiểu tôi hiểu mà, hôm khác tôi lại mời anh ăn cơm.”
“Hôm nay ông đã giúp tôi, người phải mời cơm nên là tôi mới đúng. Hôm khác tôi sẽ gọi điện thoại cho ông, bây giờ cũng không cần tôi đưa ông ra ngoài nữa nhỉ?”
Cục trưởng Lương vội vàng lắc đầu, “Không cần không cần, chúng tôi đã biết đường đi như thế nào rồi.”
Trong lòng Lạc Lê biết Cục trưởng Lương đang tò mò nhưng cũng không vạch trần, chỉ nói, “Tôi còn có việc phải xử lý, ông đi thong thả.”
“Được, được rồi, anh đi làm đi, không cần phải để ý đến tôi đâu.”
Cục trưởng Lương không lên xe đi luôn. Ông ta không có ý xấu gì, chỉ tò mò muốn đi dạo xung quanh thôi.
Nhưng khi Lạc Lê vừa vào Cục bắt yêu thì toàn bộ Cục bắt yêu đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Để lại một đám cảnh sát với vẻ mặt mờ mịt ở lại hiện trường.