Lão A gật đầu, “Kí rồi ạ, ban đầu La Chính Hi không chịu kí, mấy đạo sĩ bắt yêu đã đè cậu ta ra ép ấn vân tay.”
Lạc Lê gật đầu, nhận lấy văn kiện nhìn một chút, sau đó trả lại, “Mặc kệ là dùng biện pháp gì, kí là được. Bây giờ mạng người quan trọng hơn, cậu ta không thể không kí.”
Đậu Đậu nhìn lướt qua là văn kiện miễn trách nhiệm, khóe miệng giật một cái, không khỏi có chút cạn lời. Loại thỏa thuận miễn trách nhiệm này không phải do bệnh viện dùng sao? Bệnh nhân có bệnh tình nguy kịch đưa vào bệnh viện làm phẫu thuật, bác sĩ cũng sẽ để cho người nhà bệnh nhân kí thỏa thuận miễn trách nhiệm. Nói dễ nghe một chút là tôn trọng ý kiến của người nhà bệnh nhân, nói khó nghe một chút, không phải là sợ nhỡ đâu xảy ra chuyện thì bệnh viện phải gánh vác trách nhiệm hay sao?
Chỗ của Lạc Lê cũng thật tình, còn cho phép đạo sĩ bắt yêu ép người nhà của người ta kí tên. Nhưng dưới loại tình huống chắc chắn phải chết này, cho dù chỉ có một chút hy vọng thì người nhà cũng sẽ kí tên phải không?
La Chính Hi không chịu kí, chẳng lẽ là đã tỉnh rồi sao?
Đậu Đậu đi tới, đúng lúc La Chính Hi cũng nhìn qua. Ánh mắt của gã tràn đầy bồn chồn lo sợ nhìn cái bụng của Kim San như đang nhìn thứ quái vật gì vậy.
Gã nhìn thấy Đậu Đậu, như là thấy được cứu tinh, lảo đảo xông đến, “Đậu Đậu, em đến rồi sao? Em thấy rồi đó, anh không có chút quan hệ nào với cô ta hết! Đứa bé này… đứa bé này là thai quỷ! Nó không phải là con của anh! Nó không phải!”
La Chính Hi muốn đi đến kéo Đậu Đậu, lại bị Lạc Lê dùng sống bàn tay đập ngất.
“Mấy cậu, đến kéo cậu ta xuống đi.”
“Vâng.”
Hai đạo sĩ bắt yêu lạch bạch chạy từ trên lầu xuống, vừa đi đến kéo La Chính Hi đi, vừa cẩn thận nhìn Đậu Đậu.
Sau đó hai người nhìn nhau, linh hồn hóng hớt hừng hực thiêu đốt. Bọn họ trao đổi với nhau, dùng tiếng nói của đạo sĩ bắt yêu.
Số một nói: Không phải là Thiếu soái lão đại của chúng coi trọng em gái Kim gia chứ, cô ta còn không bằng Bạch Linh nữa.
Số hai phản bác: Anh thì biết cái gì? Cây cải trắng rất đáng yêu. Biết đâu Thiếu soái lão đại chúng ta thích Loli, thích ngực phẳng thì sao?
Sau đó số một gật đầu: Ừ, anh nói cũng đúng, lớn có chỗ tốt của lớn, nhỏ có chỗ…
Số một còn chưa nói hết thì ánh mắt sắc bén của Lạc Lê đã phóng sang: Tất cả câm miệng lại, ngứa da có phải không hả!
Đậu Đậu nghe rõ từng câu từng chữ của hai đạo sĩ bắt yêu hóng hớt kia, vốn muốn nói mấy câu châm chọc bọn họ một chút, cũng để cho đám người tự cho là biết tiếng khác mà chẳng thèm kiêng kị này biết, cô nghe thấy rồi, hơn nữa còn nghe hiểu!
Nhưng nghĩ tới chuyện bọn họ thảo luận là chuyện Lạc Lê thích ai, cuối cùng vẫn làm bộ không nghe thấy. Cô không muốn trêu chọc Lạc Lê, không bằng giả vờ không biết.
Cho nên Lạc Lê quát hai đạo sĩ bắt yêu một câu, quay đầu thì lại phát hiện Đậu Đậu hoàn toàn là thái độ nghe không hiểu.
Cô có thể nghe hiểu, hắn biết!
Nhưng cô nghe được lại giả bộ là không nghe được, thái độ tỏ ra ấy rõ ràng đã chứng minh rằng cô không quan tâm. Không quan tâm cho nên không để ý hắn thích ai, lại càng không chú ý đến chuyện rốt cuộc cô và Bạch Linh ai mới là người quan trọng hơn trong lòng của hắn.
Không có việc gì có thể làm hắn đau lòng hơn so với chuyện này.
Hắn nghe theo lời Vân Tung đại sư, chăm sóc cho cô hơn hai trăm năm. Nhưng kết quả hắn vẫn đến chậm...
“Lão đại sư huynh, có thể bắt đầu chưa?”
Tiểu Đoan mở miệng cắt đứt suy nghĩ của Lạc Lê, ngay sau đấy đi lên phía trước nói với Lý Thúy Vân, “Bác gái à, bác tránh ra một chút được không? Để chúng tôi chữa trị cho con gái của bác.”
Lý Thúy Vân kinh ngạc ngẩng đầu, “Mấy người thật sự có thể cứu con gái của tôi sao?”
Ban đầu bà ta còn muốn chờ Kim San gả vào La gia thì sẽ có đủ tiền để đi mời một con quỷ nhỏ nữa, bà ta muốn con của Lý Sa Sa kia không được chết tử tế!
Nhưng không đợi La gia cho bà ta tiền mở tiệm thì San San của bà ta lại xảy ra chuyện như vậy.
Bà ta vốn tưởng rằng là con quỷ nhỏ khiến San San mang thai, nhưng thì ra San San đã có đứa nhỏ ngay từ đầu rồi?