Đậu Đậu ổn định lại trái tim đang nhảy lên thình thịch, hít sâu, nhìn thẳng vào nội tâm của mình.
Đúng! Yêu Nghiệt là người đàn ông của cô đấy thì sao? Đúng là cô thích hắn đấy thì sao nào? Cô muốn che chở cho hắn thì sao chứ?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu lại càng hùng hồn hơn nữa, “Tôi nói không mượn thì không mượn! Anh quan tâm vì sao làm gì? Tránh ra!”
Thái độ bảo vệ của Đậu Đậu quá mức rõ ràng, trong lòng Lạc Lê cảm thấy đau đớn. Đậu Nhi không biết nó chính là tên xà yêu kia, nhưng chỉ vì nó là “Em trai của tên xà yêu đó” thì đã bảo vệ như vậy, nếu như đổi thành tên xà yêu đó thì sẽ như thế nào đây?
Hắn nghĩ, có lẽ hắn đã thua rồi, thua hoàn toàn rồi, thua hết tất cả...
Lạc Lê tránh ra.
Cục bắt yêu yên tĩnh một cách kì lạ.
Trong bầu không khí kì lạ đó, bóng dáng nhỏ bé của một cậu nhóc năm sáu tuổi dần dần hiện lên ở sau lưng Đậu Đậu. Ngay sau đó giọng nói trẻ con non nớt vang lên, “Chị ơi, em sẽ cứu cô ta giúp chị.”
“Không, em không cần cứu.”
Cho dù anh đồng ý cứu thì tôi cũng không cho anh đi cứu!
Nửa câu sau, Đậu Đậu không nói ra.
Mặc dù cô đã nhìn thẳng vào nội tâm của mình, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, chuyện tên xà yêu thối kia hại cô lừa cô vẫn chưa xong đâu.
Cô vẫn đang giận hắn đó!
Cho nên Đậu Đậu mặt lạnh kéo Yêu Nghiệt trở về, ngẩng đầu nhìn chung quanh lầu hai một vòng.
“Yêu thì làm sao? Yêu thì không phải là do cha sinh mẹ nuôi à? Dựa vào cái gì yêu phải tự mình rời hồn hi sinh thể xác của mình để dẫn quỷ nhỏ? Chúng ta đi, không cứu!”
Nói xong liền kéo cửa Cục bắt yêu, chuẩn bị đi ra ngoài.
Không ngờ Yêu Nghiệt lại dừng bước, suy nghĩ một chút, nói, “Em không cần rời hồn cũng có thể cứu được.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, thầm mắng tên xà yêu thối nhà anh chơi cái trò gì vậy? Bà đây hiếm khi đồng ý che chở cho anh một lần, lại còn lên mặt!
Khụ, chờ một chút, hắn vừa nói cái gì vậy?
Không cần rời hồn cũng có thể cứu?
Chẳng lẽ là cô hiểu lầm hắn, tên xà yêu thối này không phải chịu nhục vì cô, mà là muốn khoe khoang khả năng của mình để nhục nhã Lạc Lê sao?
Ừ, cũng giống tác phong của tên xà yêu thối lắm! Dù sao bây giờ tên xà yêu thối này là em trai của hắn, em trai của tên xà yêu thối cũng có thể không tốn chút sức lực nào mà vẫn cứu được một người phụ nữ bị thai quỷ nhập bụng...
Đây chẳng phải tỏ ra tên xà yêu thối nhà cô có bản lĩnh hơn sao?
Ừ, cái này có thể có đấy.
Cô đồng ý cho hắn đi giả bộ.
Cho nên Đậu Đậu làm vẻ kinh ngạc một chút, hỏi, “Thật sự không cần rời hồn?”
Yêu Nghiệt gật đầu, âm thanh trẻ con rất quyết đoán, “Không cần!”
Ôi chao, vợ che chở cho hắn ư?
Vợ không biết là hắn mà vẫn có thể che chở cho hắn, nhất định là nhìn vào thân phận “em trai” của hắn, đây là yêu ai yêu cả đường đi!
Xem ra ở trong lòng vợ mình vẫn rất quan trọng!
Ha ha ha, nhìn vẻ mặt như ăn phải sh*t của Lạc Lê là biết, nhất định hắn ta cũng ý thức được điểm này.
Bây giờ Lạc Lê không nói hắn giả thành trẻ con là tự tìm đường chết nữa nhỉ?
Giả bộ trẻ con thì làm sao? Có bản lĩnh hắn ta cũng để cho vợ che chở đi?
Haizz, cảm giác được vợ che chở thật là tốt!
Nhưng chỉ như vậy thì chưa đủ, hắn còn muốn đi giả bộ oai phong một chút, để cho Lạc Lê thấy rõ ràng sự chênh lệch trên trời dưới đất không thể vượt qua giữa bọn họ.
Nghĩ lại xem, chuyện Lạc Lê tốn sức của chín trâu hai hổ cũng không thể giải quyết được, mà hắn không cần tốn nhiều sức lại có thể giải quyết được, nhất định trong lòng Lạc Lê sẽ càng khó chịu hơn.
Ha ha ha, nghĩ đến đây, Yêu Nghiệt vui vẻ không chịu được.
Cho nên dù Kim San rất đáng chết thì bây giờ hắn cũng đồng ý rủ lòng từ bi cứu cô ta một mạng.
Ôi, không dám nghĩ nữa, cứ nghĩ là lại cảm thấy mình thật tốt bụng!
Yêu Nghiệt mang theo cảm giác tự hào to lớn, đôi chân ngắn ngủn nhỏ bé chạy bạch bạch đến bên cạnh Kim San.
Ở trước mặt của mọi người, hắn nói với cái bụng của cô ta, “Ê quỷ nhỏ, ra đây coi!”