Lý Thúy Vân đề phòng nhìn La Chính Hi, không chút nghĩ ngợi nói, “Không được!”
Vừa nãy lúc San San ngất đi, thằng nhóc này biết con bé mang thai thai quỷ thì sống chết cũng không chịu kí tên, nếu như không phải những người này đè gã ra ấn dấu tay lên thì có lẽ San San đã phải chết rồi! Cho nên chắc chắn bà ta sẽ không để cho gã ôm đứa bé.
Không thể không nói, hiếm khi Lý Thúy Vân thông minh được một lần.
Nhưng mà con gái của bà ta lại không thông minh như thế, cô ta còn đang đắm chìm trong ảo tưởng sẽ được gả tới La gia.
Vì vậy khi thấy bà ta không chịu cho, Kim San lại không hiểu, “Mẹ à, đây là con của con và anh Chính Hi, mẹ cho anh ấy ôm một cái thì có làm sao đâu chứ?”
“Vừa nãy lúc nó biết con mang thai quỷ thì sống chết cũng không chịu kí tên. Thế thì làm sao mẹ dám để cho nó ôm được chứ!”
Kim San nghe xong, kinh ngạc nhìn về phía La Chính Hi, “Có thật không?”
La Chính Hi rất ân hận, “Xin lỗi, anh không nên như vậy, lúc trước anh nhìn dáng vẻ kia của em, bọn họ lại không dám khẳng định là nhất định có thể cứu được em, cho nên...”
“Đừng nói nữa. Em hiểu mà. Lúc đầu khi em biết bọn họ không thể xác định có thể cứu được thì em cũng không chịu.”
La Chính Hi khẽ thở dài một cái, “May mà em và con không có việc gì, con quỷ nhỏ kia cũng đã bị bắt rồi. Nếu không, anh sẽ không tha cho những người tự tiện quyết định kia đâu!”
Kim San hạnh phúc nở nụ cười, nói với Lý Thúy Vân, “Mẹ à, mẹ nghe thấy chưa? Anh Chính Hi không phải là loại người như những lời mẹ nói đâu mà!”
Lý Thúy Vân cẩn thận nhìn La Chính Hi, phát hiện gã không khác gì lúc trước, mới miễn cưỡng đồng ý với lời nói của Kim San.
Sau đó Kim San lại giục, “Vậy mẹ mau cho anh ấy ôm đứa bé một cái đi!”
Thấy Lý Thúy Vân đã có chút buông lỏng, La Chính Hi không ngừng cố gắng, “Mẹ à, mặc dù đứa bé này mới ba tháng đã ra đời, nhưng dù sao cũng là con của con. Chẳng lẽ mẹ nghĩ con sẽ làm chuyện gì không tốt đối với nó sao?”
Đúng là Lý Thúy Vân nghĩ như vậy đấy, nhưng lại bị La Chính Hi nói ra như thế nên có chút xấu hổ.
Bà ta thấy nếu La Chính Hi đã nói như vậy rồi thì nhất định sẽ không làm gì với đứa bé cả. Vì vậy do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa đứa bé cho La Chính Hi.
Trên mặt La Chính Hi không có một chút thay đổi nào, vẻ mặt dịu dàng nhận lấy đứa bé, làm người khác không nhìn ra một chút sơ hở. Gã ôm đứa bé một cái, rồi lại trả lại cho Lý Thúy Vân. Lý Thúy Vân thở phào nhẹ nhõm, đám đạo sĩ bắt yêu vây xem ở xung quanh cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra gã đã chấp nhận rồi, đợi lát nữa chỉ cần đưa bọn họ về là tất cả đều vui mừng.
Vì vậy Lạc Lê để đám đạo sĩ bắt yêu nên làm cái gì thì đi làm cái đó, không nên chờ mãi ở lầu một. Sau đó để Thượng Vân Tiêu đưa bác sĩ đi, rồi quyết định tự mình đưa Kim San đến La gia.
Dù sao đứa bé của Kim San mới được ba tháng đã sinh, nếu như hắn không giải thích kỹ lưỡng một chút với người của La gia, thì sợ rằng nếu bọn họ biết vậy sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn đứa bé này.
Lúc này, cuối cùng lầu một cũng không còn người nào.
Đậu Đậu đứng lên, thấy không còn trò gì để xem nữa thì có thể dẫn Yêu Nghiệt về nhà được rồi.
Nhưng mà Yêu Nghiệt lại không cho là như vậy.
Hắn quan sát Hắc Bạch Vô Thường, phát hiện ánh mắt của bọn họ vẫn luôn đi theo đứa bé kia, thỉnh thoảng còn xem sổ sinh tử trong tay một chút...
Lạc Lê chạy xe đến cửa kí túc xá, chờ nhóm người La Chính Hi lên xe. La Chính Hi ôm Kim San ngồi vào phía sau xe trước, sau đó đưa tay về phía Lý Thúy Vân, “Mẹ à, để con ôm đứa bé trước cho, nếu không thì mẹ không có cách nào ôm nó lên xe đâu.”
Lý Thúy Vân thấy cũng có lý, hơn nữa lúc trước La Chính Hi ôm đứa bé cũng không làm gì cả, nên lúc này lập tức tin gã ta.
Nhưng không đợi bà ta ngồi lên xe, thì chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
La Chính Hi hung hăng quẳng đứa bé lên trên góc nhọn của bồn hoa, “Thai quỷ! Đi chết đi!”
Thì ra vừa nãy gã không ra tay là vì cảm thấy có quá nhiều người, dù có ra tay thì cũng không nhất định sẽ thành công.