Nếu như không phải là vì nó thì bây giờ bà ta vẫn là Kim phu nhân, San San của bà ta sẽ kết thành thân gia với La gia, bà ta sẽ có một đứa cháu ngoại hoạt bát đáng yêu. Bà ta sẽ không bỏ qua cho Kim Đậu Đậu, bà ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Kim Đậu Đậu!
Lý Thúy Vân sắp xếp cho Kim San đến bệnh viện tâm thần Đế Đô, rồi cầm theo con dao, nổi giận đùng đùng chạy đến nằm vùng ở trường học Thánh Phong.
Vì vậy, mới có một màn làm đám quần chúng hóng hớt với n khuôn mặt mờ mịt này.
Đậu Đậu dễ dàng đoạt lấy con dao trong tay Lý Thúy Vân, rồi giao bà ta cho bảo vệ trong trường học nghe tin mà chạy tới. Sau đó cô sửa sang lại cho tốt rồi nhìn Lý Thúy Vân từ trên xuống, nói, “Nhà giàu mới nổi chính là nhà giàu mới nổi, gặp chuyện mà không động não, như con chó chạy ra cắn loạn người khác!”
Lý Thúy Vân bị chửi là chó thì giãy giụa mắng, “Con kĩ nữ kia! Nhất định tao sẽ giết mày!”
“Lý Thúy Vân, Cửu Châu là nơi nói chuyện bằng luật pháp, chỉ bằng những câu bà vừa mới nói kia, tôi có thể kiện bà tội cố tình đe dọa người khác. Bà có tin chỉ cần tôi tố cáo, thì nhất định bà phải bồi thường cho tôi một khoản phí tổn thất tinh thần rất lớn không?”
Đậu Đậu dừng một chút, tiếp tục nói, “Đến lúc đó, tôi sẽ không chút lưu tình lấy hết tiền vốn bà để dành để mua quan tài, rồi xem bà lấy gì để trả tiền viện phí cho Kim San đây.”
Lý Thúy Vân không dám tin trợn to hai mắt, mắng, “Kim Đậu Đậu, mày thật là ác độc!”
Đậu Đậu thản nhiên thừa nhận, “Đúng, tôi chính là độc ác như vậy đấy! Cho nên tốt nhất là bà đừng nên đến trêu chọc tôi. Còn nữa, bà có biết tôi sẽ làm gì với khoản phí tổn thất tinh thần kia không?”
Lý Thúy Vân ngơ ngác sững sờ, “Làm gì?”
Đậu Đậu khom lưng, gần như sỉ nhục mà vỗ mặt của Lý Thúy Vân, nói, “Tôi sẽ ở ngay trước mặt bà, dùng một ngọn lửa đốt hết toàn bộ.”
Lý Thúy Vân còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Đậu Đậu cũng không muốn nghe. Cô đứng thẳng dậy, hiếm khi đồng ý chỉ ra một con đường sáng cho Lý Thúy Vân.
“Nếu như tôi mà là bà thì tôi sẽ cầm báo cáo kiểm tra đo lường ADN của đứa bé kia đến La gia đòi lại công bằng. Cho dù không thể làm Kim San bước vào La gia thì cũng phải đòi bọn họ một khoản, chứ không phải giống như bây giờ, như con chó chạy đi cắn loạn người khác!”
Nói xong cô xoay người, nhấc chân rời đi. Dù sao Lý Thúy Vân đã bị bảo vệ trong trường học bắt lại, tiếp đó sẽ bị đưa đến chỗ nào thì không liên quan gì đến cô nữa.
Đám quần chúng hóng hớt bàn luận ầm ĩ, ánh mắt nhìn Đậu Đậu đều mang theo một chút sợ hãi. Đậu Đậu suy nghĩ một chút, cũng đúng, cô ở trong trường học hình như chưa từng biểu hiện ra như thế này. Nhiều lắm là lúc Kim San ra tay thì tự vệ một chút, nhiều lắm là lúc Lạc Thi Nhã bị bắt nạt thì rút đao tương trợ một chút. Nhưng như vậy cũng tốt, mọi người cảm thấy cô độc ác thì sẽ không dám đến trêu chọc cô nữa.
Lý Thúy Vân không giống với Đường gia. Đường gia không làm gì quá mức, nếu như cô không bỏ qua thì sẽ bị người ta lên án. Nhưng Lý Thúy Vân đã lấy con dao đâm về phía cô, cho dù người nào lên án thì người đó mới là người có tam quan sai lệch ok?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu đeo túi sách lên, không coi ai ra gì, đi luôn.
Vừa đến nhà trọ Vạn Tượng, một nữ sinh vội vã lên tiếng gọi Đậu Đậu.
Là Lý Thanh, cô ấy gọi cô lại, muốn nói gì đó lại thôi.
Ấn tượng của Đậu Đậu đối với cô gái này không tệ lắm, cho nên cũng có nhiều hơn một chút nhẫn nại, nhưng vì vừa mới xảy ra chuyện như vậy cho nên giọng nói của cô không được tốt cho lắm.
“Làm sao? Cảm thấy tôi làm sai nên muốn nói ra suy nghĩ của mình à?”
“Không, không phải.”
Mặc dù một màn vừa rồi cũng làm Lý Thanh rất lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại được, nhưng cô ta thấy Đậu Đậu làm đúng, bởi vì lúc trước Đậu Đậu đã từng trải qua cuộc sống như thế nào, cô cũng đã quá rõ ràng. Lý Thúy Vân đối xử với Đậu Đậu như vậy, bà ta có ngày hôm nay, đơn giản chỉ là đáng đời mà thôi!
Cho nên cô ta tìm Đậu Đậu không phải là vì chuyện này.
Đậu Đậu nghi hoặc, “Không phải sao? Vậy cậu tìm tôi để làm gì?”
“Mình...” Lý Thanh muốn nói lại thôi, hình như có chuyện rất khó mở miệng.
Đậu Đậu biết cô ta không phải chỉ đến để quơ tay múa chân, giọng nói lập tức dịu hơn rất nhiều, “Có chuyện gì nói thẳng ra đi.”