Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, dắt tay Yêu Nghiệt công khai đi vào nhà vệ sinh nữ “gọi điện thoại”.
Yêu Nghiệt đứng xem từ đầu đến cuối, vốn dĩ cũng muốn tức giận hiện thân, nhưng nghĩ đến vợ vẫn còn đang giận hắn nên chỉ đành nín nhịn.
Nhưng bây giờ… đột nhiên bị kéo vào nhà vệ sinh nữ là cái quỷ gì?
Vợ muốn làm gì?
Vợ sẽ không dẫn hắn nhảy cửa sổ chạy trốn chứ?
Yêu Nghiệt đang thấp thỏm, Đậu Đậu đã mở một gian không có ai ra đẩy hắn vào. Sau đó cô nhanh chóng đóng cửa khóa lại, dùng bộ dạng thảnh thơi nhìn hắn, dường như đang tính toán điều gì đó
Yêu Nghiệt ngồi ở trên nắp bồn cầu, cẩn thận gảy ngón tay, “... Cần em gọi anh trai em qua đây giúp chị không?”
“Diễn đi, còn diễn nữa à? Nhanh chóng biến trở lại, bây giờ, lập tức, đến cổng trường học đợi tôi.”
Yêu Nghiệt ngơ ngác, “Cái gì?”
Đậu Đậu lấy kính xuống, “Nhìn vào mắt tôi.”
Yêu Nghiệt nuốt nước miếng, sau đó nhìn vào mắt vợ, lập tức chấn động trong lòng___Vợ thích hắn, vợ biết là hắn, vợ... muốn ở bên hắn.
Vợ muốn ở bên hắn?!
Yêu Nghiệt lập tức biến lại như cũ, vui mừng ôm lấy Đậu Đậu, “Vợ, em tha thứ cho anh rồi? Em thật sự đồng ý ở bên anh sao? Em biết từ lúc nào thế?”
“Lát nữa nói sau,” Đậu Đậu ghét bỏ, nhưng động tác đẩy hắn ra lại dịu dàng, “Đến cổng chính đợi em.”
Yêu Nghiệt kinh ngạc, cảm thấy tốt như vậy không chân thật chút nào. Mấy ngày trước hắn mới bị vợ đuổi đi, bây giờ… vợ thật sự đã tha thứ cho hắn rồi sao?
Tốt đến không chân thật...
Đậu Đậu mở khóa phòng vệ sinh ra, quay đầu nhìn Yêu Nghiệt vẫn đang ngẩn người, lập tức ngoắc ngoắc tay với hắn, “Qua đây.”
Yêu Nghiệt chậm rì rì đi tới, yên tĩnh đợi chỉ thị tiếp theo của vợ.
Đậu Đậu bất lực, “Cúi đầu xuống đây.”
Yêu Nghiệt không hiểu gì cả, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Sau đó cổ hắn bị một đôi tay nhỏ bé mềm mại như không xương bám vào, trên môi mềm mềm, thứ gì đó thơm thơm ngọt ngọt dán lên. Nhưng chỉ trong nháy mắt đã rời đi, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng.
“Bây giờ thì chân thật rồi chứ?”
Giọng vợ mơ mơ hồ hồ, dây cung trong đầu Yêu Nghiệt căng lên phựt một tiếng, đứt rồi. Sau đó hắn hoàn hồn lại, không chút do dự bám lấy gáy cô dùng sức hôn.
Vốn dĩ chủ động dâng nụ hôn gì đó cũng nằm ngoài dự định của Đậu Đậu. Nhưng nếu đã làm rồi, Đậu Đậu cũng không hối hận. Hai má chỉ đỏ lên, muốn mau chóng rời đi.
Nhưng không đợi cô xoay người, Yêu Nghiệt đã kéo cô lại, sau đó hôn nóng bỏng đến lúc cô không thở nổi nữa mới buông ra.
Hắn lại nắm quyền chủ động rồi, không phải là đứa bé mặc cho cô bắt nạt nữa.
Nhận thức này khiến cho tim Đậu Đậu đập mất khống chế, tay ôm cổ hắn cũng mềm nhũn ra, lười biếng gần như dán hẳn lên người hắn.
Yêu Nghiệt giơ tay lên lau đi dấu vết lóng lánh trên môi cô, hít sâu một hơi, hỏi, “Có thể đứng vững không?”
Mặt Đậu Đậu đỏ tới mang tai, hai chữ “không thể” vòng vo giữa môi, xấu hổ mở miệng, kiên cường đổi thành “có thể”.
“Thật sự có thể à?” Yêu Nghiệt cười xấu xa, thổi mũi cô nói, “Anh đến cổng trường đợi em.”
Đậu Đậu thấy hắn định đi xuyên tường, không nhịn được dặn dò, “Anh ăn mặc đẹp trai chút! Đừng để em mất mặt đấy!”
Yêu Nghiệt cong môi, “Tuân lệnh, bà xã!”
Đậu Đậu vịn vào tường, đến khi cảm giác choáng váng thiếu dưỡng khí giảm đi mới chậm rãi đi ra.
“Này, ra ngoài rồi kìa. Lâu như vậy, nhất định là muốn đợi mọi người đi rồi chuồn mất. Chắc chắn cô ta không gọi được ngài Cửu đó đến rồi.”
“Đúng thế đúng thế, chắc chắn cô ta không ngờ chúng ta vẫn còn đang đợi đâu.”