Ăn gần xong bữa hải sản với giá trên trời, Lạc Thi Nhã cuối cùng lấy được dũng khí, “Ngài Cửu, em và Sở Minh Hiên…”
“Ăn xong rồi à? Ăn xong rồi thì hai cô tự bắt xe, tôi còn phải đưa Đậu Đậu đi chơi, không rảnh tiễn hai cô rồi.”
Biểu tình kia của Yêu Nghiệt nào có phải là không có thời gian, căn bản là không muốn tiễn thôi.
Cũng may Hà Chính Trực không phải là người có bụng dạ gì, lập tức gật đầu, “Được, bọn tôi tự bắt xe, anh yên tâm đưa Đậu Đậu đi chơi đi.”
Sau đó cô đứng lên kéo Lạc Thi Nhã, “Đi, cùng mình đến Sở gia tìm cậu ta. Con bà nó, hôm nay cậu ta lại không đi học, nếu không vừa rồi bà đây đã tìm cậu ta tính sổ rồi!”
Lạc Thi Nhã cuối cùng cũng tìm được cơ hội thanh minh, lập tức bác bỏ nói, “Không có, mình và Sở Minh Hiên không xảy ra cái gì cả!”
Lời này của cô ta mặc dù là nói với Hà Chính Trực, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Yêu Nghiệt.
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, thầm nghĩ cô quả nhiên đoán không sai___Lạc Thi Nhã quả thật nhắm vào Yêu Nghiệt nhà cô!
Sau đó không đợi Đậu Đậu nói gì, Yêu Nghiệt đã mở miệng trước.
“Ồ? Vậy sao? Nhìn tôi làm gì? Có liên quan gì đến tôi à?”
Sau đó hắn làm ra vẻ không liên quan gì dẫn Đậu Đậu đi trả tiền, để lại Lạc Thi Nhã ngơ ngác ở hiện trường.
Trước đó lúc thể hiện thái độ ở trường học không phải vẫn nho nhã lễ độ sao? Đột nhiên bắt đầu phong cách chẹn họng người khác là cái quỷ gì?
Nội tâm Lạc Thi Nhã gần như sụp đổ.
Cô ta cảm thấy cô ta giải thích như vậy rồi, dù thế nào thì ngài Cửu kia cũng phải nói một câu xin lỗi là anh hiểu lầm rồi chứ. Không ngờ hắn nghe xong, trực tiếp cho cô ta một câu liên quan gì đến hắn?
Cho tới bây giờ, trừ Sở Minh Hiên ra, Lạc Thi Nhã chưa từng bị ai đối xử không nể mặt như vậy.
Còn Hà Chính Trực, cô ấy hoàn toàn không cảm thấy Yêu Nghiệt nói lời này có gì không đúng cả. Vốn dĩ Lạc Lạc rốt cuộc có này nọ với Sở Minh Hiên hay không, liên quan gì đến ngài Cửu chứ? Nhìn người ta làm gì? Ngài Cửu nói thế có gì không đúng đâu?
Sau đó Hà Chính Trực bắt đầu lo lắng, “Lạc Lạc, mình biết ngài Cửu rất tốt. Nhưng cậu và Đậu Đậu là bạn thân, cậu không thể đào góc tường nhà cậu ấy được, biết chưa hả?”
Lần này Lạc Thi Nhã hoàn toàn hoảng rồi. Không biết từ lúc nào, vị trí của cô ta và Kim Đậu Đậu đã hoàn toàn đảo ngược. Kẻ tiểu nhân biến thành cô ta, người mọi người ca tụng biến thành Kim Đậu Đậu. Người muốn đào góc tường biến thành cô ta, người có vô số góc tường lại biến thành Kim Đậu Đậu.
Tại sao lại như vậy chứ? Rốt cuộc cô ta đã làm gì sai?
Hà Chính Trực vẫn còn đang lải nhải truy hỏi cô ta, hỏi cô ta rốt cuộc có này nọ với Sở Minh Hiên hay không. Cô ta bực bội hất Hà Chính Trực ra, xé vỏ bọc nữ thần mà hét lên, “Không có, không có, mình đã nói là không có rồi!”
Sau đó ánh mắt Hà Chính Trực nhìn cô ta càng thêm đồng tình.
Qua một hồi yên tĩnh kỳ dị, Hà Chính Trực mở miệng, “Mình nghĩ cậu cần yên tĩnh một chút.”
Lạc Thi Nhã nhìn Hà Chính Trực rời đi, chán nản ngồi ngẩn ra trên ghế.
Tại sao đến Hà Giai Y cũng không muốn dỗ cô nữa?
Bọn họ là bạn tốt của nhau!
Vào những lúc như thế này, không phải cô ta đều nghĩ hết cách dỗ cho cô vui vẻ sao?
Nhưng Lạc Thi Nhã chỉ nghĩ cho mình, từ trước đến nay chưa từng nghĩ, Hà Giai Y coi cô ta là bạn tốt, còn cô ta coi người ta là cái gì chứ?
Một khẩu súng, một khẩu súng không đầu không não chỉ đâu bắn đó...
Hơn nữa, Hà Chính Trực cũng không vứt bỏ cô ta. Cô ấy để cho cô ta yên tĩnh một mình, còn mình thì đến nhà họ Sở lấy lại công đạo cho cô ta. Phải trút giận thay Lạc Lạc, phải đánh cho cái tên đáng chết đó một trận!
Vì vậy Sở Minh Hiên vừa mới kết thúc một ngày rưỡi ngồi thiền đã bị chặn đầu bằng một trận đấm loạn xạ.