Nhưng mà bốn người cái gì… Đậu Đậu nhìn thấy cái đuôi nhỏ mập của Viên Viên, quả quyết lôi hai chiếc xe của trẻ sơ sinh trong ngọc Trư Long ra.
Nếu đã muốn đi dạo khu vui chơi, vậy thì đẩy đi, bế trẻ con chẳng khác nào vác nặng đi bộ cả, mệt lắm!
Yêu Nghiệt thay bộ đồ thể thao màu đen đầu thu, đặt Viên Viên vào trong xe đẩy, cái đuôi nhỏ lập tức được che cẩn thận, rồi sau đó đến lượt Biển Biển.
Sắp xếp cho hai đứa bé xong, Yêu Nghiệt nhìn váy đồng phục học sinh của Đậu Đậu, quả quyết giơ tay lên, đưa cho cô một bộ, “Đi thay đi.”
Đậu Đậu, “... Em không muốn ngồi tàu lượn đâu.”
Dẫn theo hai đứa bé, ngồi tàu lượn gì chứ? Cho nên mặc váy hay mặc quần hình như cũng không khác gì nhau đúng không?
Nhưng lý do này không thể thuyết phục được Yêu Nghiệt, bởi vì hắn nói, “Đi sẽ bị hở.”
Đậu Đậu lập tức phản bác, “Không thể nào! Hôm nay không có gió, vả lại váy dài như vậy, sẽ không hở được.”
Yêu Nghiệt nhìn một cái, ý tứ hàm súc mở miệng, “Quần xanh trắng có hoa văn, còn thắt một con bướm nhỏ.”
Đậu Đậu lập tức hoảng, “Anh nhìn đi đâu thế hả?”
Sau đó cô cực nhanh cướp lấy bộ đồ thể thao Yêu Nghiệt đưa cho, vội vàng tìm một cái nhà vệ sinh để thay.
Yêu Nghiệt ở phía sau cười xấu xa, thật sự là không nhẫn tâm nói cho cô biết, thật ra đúng là đi sẽ không hở được. Bởi vì bất luận cô mặc cái gì, hắn muốn nhìn đều có thể nhìn thấy cả.
Hơn nữa, thay bộ hắn đưa... Hì hì hì…
Đậu Đậu lúc đi ra mới phát hiện cô và Yêu Nghiệt mặc trang phục tình nhân. Khụ, thật ra là quần áo thể thao, chỉ cần kiểu giống nhau màu sắc giống nhau thì đều rất giống trang phục tình nhân. Hơn nữa, bây giờ cô với Yêu Nghiệt không phải là tình nhân sao? Mặc trang phục tình nhân thì làm sao? Thì làm sao hả?
Viên Viên đã sốt ruột lắm rồi, nó ngồi ở trong xe sơ sinh cầm con vịt, không ngừng chỉ người xếp hàng ở cửa biểu đạt nguyện vọng mình cũng muốn đi chơi.
Biển Biển thấy Đậu Đậu rốt cuộc vẫn thay quần áo, khóe miệng lập tức giật giật - Haiz, mẹ ngốc đúng là mẹ ngốc, cho dù không bị ngốc lúc mang thai nữa, thì cũng đã biết trước là không đấu nổi cha ruột phúc hắc nham hiểm rồi. Thôi bỏ đi, quan tâm bọn họ làm gì, chỉ cần đừng để cho đứa bé là nó đây nhọc lòng là tốt rồi.
Vì vậy mĩ nam mĩ nữ đưa hai đứa bé dễ thương đi chơi, chỉ một lát sau đã thu hút được bao nhiêu ánh nhìn của quần chúng cắn hạt dưa.
Không phải bọn họ muốn vây xem, thật sự người đàn ông này quá quá quá… quá đẹp trai!
Hai đứa bé cũng rất dễ thương!
Còn cô gái kia nữa, nhất định là em gái của người đàn ông này, cũng đáng yêu quá đi!
Không biết là ai có phúc như vậy, có thể sinh cho hắn hai đứa bé đáng yêu như thế!
Quần chúng cắn hạt dưa thuộc phái nữ dậy sóng lòng, hận không thể lập tức nhào qua hỏi: Làm sao chỉ thấy trẻ con mà không thấy mẹ của bọn chúng đâu, soái ca anh nhất định là ly hôn rồi đúng không? Anh thấy em thế nào, em nhất định sẽ đối xử tốt với hai đứa con của anh, em xin thề!
Có người nghĩ như vậy, cũng đã có người làm như vậy.
Chỉ đứng xếp hàng mua vé thôi đã có ba bốn em gái xếp thành đoàn qua đây xin số Yêu Nghiệt rồi. Còn người mà không nói gì đã chụp ảnh thì càng không đếm xuể.
Đậu Đậu khó chịu, âm thầm thề lần sau ra ngoài với hắn phải trát bùn lên mặt hắn để che bớt đi.
Yêu Nghiệt bị hỏi số điện thoại, không trực tiếp cự tuyệt, có điều phản ứng của hắn còn tàn nhẫn hơn cự tuyệt.
Hắn nhìn mọi người mang theo chút khó xử, sau đó giơ ngón tay chọc chọc bả vai Đậu Đậu tố cáo, “Vợ, có người đòi số điện thoại của anh.”
Được rồi, một câu thôi đã doạ cho một đám quần chúng cắn hạt dưa sững sờ.
Tiếp đó là tiếng lòng vỡ vụn của các thiếu nữ!
Nhìn người ta đi, còn nhỏ tuổi như vậy có chồng rồi không nói, đến con cũng có hai đứa!
Quần chúng cắn hạt dưa FA bị ngược, suýt nữa không kiểm soát được sức lực hồng hoang trong cơ thể mà gào to: Mẹ ơi nơi này có người ngược FA mau đưa con về nhà đi!