Một câu của Yêu Nghiệt đã quét sạch quần chúng, hắn làm ra vẻ không có chuyện gì móc tiền ra, “Hai vé người lớn, hai vé trẻ em.”
Sau đó hắn dắt Đậu Đậu đang ngơ ngác đi, “Ngẩn ra cái gì thế? Đi thôi.”
Đậu Đậu bị Yêu Nghiệt dắt đi một đoạn xa mới hoàn hồn, hoàn hồn lại liền bắt đầu lo lắng, “Vừa rồi nhiều người chụp ảnh như vậy, liệu có truyền ra ngoài không?”
Mặc dù ân ái gì đó cô cũng rất vui, nhưng bây giờ cô là con nuôi của Cố gia, từng lời nói từng hành động đều phải chú ý. Còn có hai đứa bé này nữa, nếu như để cho Sở Ngọc Bình biết rồi, cô phải giải thích thế nào đây?
Yêu Nghiệt an ủi, “Không sao, bọn họ không chụp được chúng ta đâu, một lúc nữa cũng sẽ quên hết thôi.”
“Thật không?”
“Thật!”
“Được! Vậy chúng ta đi chơi thôi!”
Nếu Yêu Nghiệt đã chắc chắn như vậy thì còn đợi gì nữa? Quang minh chính đại dắt con đi ngược FA!
Yêu Nghiệt dắt vợ con đi một vòng ngược FA trong khu vui chơi, cuối cùng hài lòng trở về? Khụ, hoàn toàn không!
Bởi vì hai đứa bé còn nhỏ, rất nhiều chỗ giải trí đều không thể chơi. Hơn nữa để hai đứa bé lại còn mình đi chơi hoàn toàn không phải tác phong của mẹ ruột, cho nên hai người bọn họ liền...
Chơi trò xe đụng với hai đứa bé cả chiều.
Yêu Nghiệt mệt mỏi, cảm thấy hai đứa nhóc này chính là Tôn Ngộ Không phái xuống để trừng phạt mình. Chơi đụng xe cũng không phải là không tốt, mấu chốt không thể để hắn và vợ ngồi một xe, hai đứa bé ngồi một xe sao?
Không dễ dàng gì vợ mới tha thứ cho hắn, hắn cũng không dễ dàng gì mới có cơ hội bồi dưỡng tình cảm cách mạng với vợ, thế mà lại để cho hai đứa nhóc này phá hỏng!
Ngồi đụng xe một buổi chiều, hắn cũng chỉ có thể âm thầm... chạm vợ một chút lúc đụng xe thôi.
Không nói gì nữa, sau khi về sẽ nuôi thả bọn chúng! Bao mấy chỗ góc nhà nhọn lại, để bọn nhỏ xuống sàn nhà cho bọn chúng bò loạn là được rồi.
Đậu Đậu thấy Yêu Nghiệt khó chịu, khổ sở nén cười. Xem ra lo lắng trước đó của cô hoàn toàn không cần thiết, mình vẫn rất có uy. Cho dù không có uy thì còn hai đứa con ruột này hộ giá cho cô nữa, cho hắn nhận thua!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu ôm lấy Biển Biển đã chơi chán lên, “Chúng ta về thôi.”
Yêu Nghiệt như được đại xá, vội vàng ôm con gái xuống xe, “Ừ, về thôi.”
Viên Viên không vui, bò ở trên vai Yêu Nghiệt, lấy tay chọc vào xe, “Ba ơi ba ơi, xe xe ~”
Nhưng ba nó đã sợ lắm rồi, vội vàng qua loa cho xong, “Ngoan, ngoan, lần sau lại đưa con đến đây chơi nhé.”
Thật ra trong lòng hắn nghĩ là: Không đưa, kiên quyết không đưa! Ai thích đưa thì đưa, dù sao hắn cũng không đưa!
Có điều, có thể quang minh chính đại ở bên cạnh vợ, hai cái gánh nặng ngọt ngào này cũng không coi là gì cả đúng không?
Yêu Nghiệt tình trường đắc ý, lại có người sắp không được như ý rồi.
Ví dụ như Lạc Lê, ví dụ như Sở Minh Hiên.
Buổi trưa, Lạc Lê chỉ đến chậm hai phút, sau đó phải trơ mắt nhìn Đậu Đậu lên xe của xà yêu.
Cô tha thứ cho xà yêu rồi sao?
Cô lại tha thứ cho xà yêu rồi!
Tên xà yêu đó là hung thủ hại chết cô...
Lạc Lê không nghĩ ra, hắn tự nói với mình, nhất định là Đậu Đậu cực chẳng đã mới phải giả vờ tha thứ cho xà yêu.
Thủ đoạn của Lạc Thi Nhã hắn quá rõ, nhất định cô ta biết Đậu Đậu chia tay với xà yêu thì cố ý làm khó Đậu Đậu, cho nên Đậu Đậu mới… Không, hoàn toàn không lừa được bản thân!
Đậu Đậu không phải là loại người sợ mấy lời đồn nhảm đó, nếu như cô không muốn tha thứ cho xà yêu thì căn bản sẽ không để ý đến những thứ này. Nhưng bây giờ cô tha thứ rồi, chỉ có thể chứng minh cô vốn đã muốn tha thứ cho hắn...