Đậu Đậu vừa quấn khăn trải giường lui về phía sau, vừa lắc đầu nói không đúng, trong lòng khóc không ra nước mắt. Sao vẫn còn chưa xuống chứ!
“Đang nghĩ sao nó vẫn còn chưa xuống à?”
Đậu Đậu gật đầu, vừa định nói đúng, khi kịp phản ứng lại là cái gì thì cô quả quyết lắc đầu, “Không có! Anh đừng đánh trống lảng! Anh nói mau!”
Yêu Nghiệt bật cười, “Vợ, em nhìn chằm chằm nó như vậy, nó sẽ chỉ càng lúc càng căng lên thôi. Cho nên chiến thuật trì hoãn này của em... hoàn toàn phản tác dụng rồi.”
Đậu Đậu ngẩn ra một giây, sau khi hoàn hồn lại vội vàng di chuyển tầm mắt. Sau đó cũng không tìm được bất cứ lý do gì nữa, lại bị Yêu Nghiệt kéo lên pháp trường.
Yêu Nghiệt dùng tốc độ ánh sáng cởi dây áo ngủ của cô, nhẹ nhàng kéo ra ném lên đầu giường, sau đó đôi tay thuận theo bả vai mượt mà của cô đi xuống, khẽ vê lấy cái bánh bao mê người của cô, một đường đi xuống dưới tiếp. Cái vật xấu xa kia đang cứng rắn chọc vào chân Đậu Đậu, trong nháy mắt, da đầu cô liền tê dại.
“Đợi đã!”
“... Lại sao nữa?”
“Em, em...”
Đậu Đậu nửa ngày không tìm được lý do gì, thấy Yêu Nghiệt lại định động thủ, cô nuốt nước bọt chợt nghĩ ra cách, “Em nhớ ra rồi!”
“… Nhớ ra cái gì?”
“Sáng nay anh còn nói con gái chỉ dè dặt ngoài mặt là không đủ. Anh nói xem, có phải là anh nói thế không?”
Yêu Nghiệt lập tức cạn lời.
Sau đó Đậu Đậu giống như tìm được chỗ dựa vững chắc, cây ngay không sợ chết đứng chỉ vào mũi hắn trách mắng.
“Anh nhìn anh đi, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, trong ngoài bất nhất, miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo! Một mặt dạy dỗ người ta nói phải dè dặt, một mặt lại muốn lừa gạt phụ nữ nhà lành. Anh nói đi! Anh đã tính toán xong rồi đúng không?”
Yêu Nghiệt dụi trán, “Vợ, anh nói câu đó là chỉ con gái. Mà em… đã là phụ nữ rồi.”
Đậu Đậu lập tức đần mặt, “Anh nói ai là phụ nữ?”
Yêu Nghiệt cười khẽ, tiện tay kéo mảnh vải cuối cùng trên người cô xuống, “Con cũng đã sinh đến hai đứa rồi, chẳng lẽ em không phải là phụ nữ sao?”
Đậu Đậu vẫn muốn nói gì nữa, đã bị Yêu Nghiệt chặn miệng.
Sau nụ hôn sâu dài như thế kỷ, Yêu Nghiệt cây ngay không sợ chết đứng, “Em dè dặt ở trước mặt người khác là được, ở trước mặt anh...”
Yêu Nghiệt dừng một chút, chậm rãi cúi đầu nói năm chữ bên tai cô. Đậu Đậu hoảng hốt, cảm thấy tam quan của mình rơi vỡ đầy đất.
Yêu Nghiệt đối với người đối với việc, thật sự là hai tầng chuẩn mực hai tầng đối đãi khác nhau, nghe xem vừa rồi hắn nói cái gì chứ?
Càng phóng đãng càng tốt?
Mẹ kiếp, hắn mới phóng đãng! Cả nhà hắn đều phóng đãng!
Khụ, không đúng, cả nhà hắn, không phải cũng bao gồm cả cô sao?
Đang lúc Đậu Đậu suy nghĩ xem có nên nhặt lại từng chút tam quan của mình hay không thì Yêu Nghiệt đã tháo thắt lưng cởi áo ngoài ra, sau đó cởi từng món từng món một, chỉ còn độc lại một chiếc quần lót.
Rồi sau đó, đúng lúc Đậu Đậu cho là tối nay mình không chạy thoát được, thì một âm thanh trẻ con dễ thương đột nhiên chen vào.
“Mẹ ơi, bế con, muốn ngủ!”
Đậu Đậu nhanh chóng chụp lấy áo ngủ bế con gái lên, cảm động lệ nóng tuôn trào, “Viên Viên, con đúng là con gái ruột của mẹ! Con chính là áo bông nhỏ của mẹ mà! Mẹ yêu con chết mất! Muah, muah…”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, con gái ruột, áo bông nhỏ___con gái ruột này đến thật là đúng lúc!
Hắn đang khí thế ngất trời, lại mặc cho hắn cái áo bông nhỏ là muốn nóng chết hắn à!
Đẻ ra đứa con biết đi xuyên tường làm gì, lần sau nhất định phải nhốt bọn nó trong phòng khách không cho ra ngoài một bước!
Biển Biển ở phòng khách yếu ớt mở miệng giải thích: Con ngăn em ấy rồi, nhưng không ngăn được. Em ấy có đuôi em ấy biết chạy, con… con vẫn chưa học đi được.
Yêu Nghiệt phát điên: Vậy con không biết bò qua ngăn nó lại à?
Biển Biển ghét bỏ: Không muốn, trên đất bẩn lắm.