Yêu Nghiệt chặn ở trước mặt Đậu Đậu, phóng ra uy áp trấn áp hung thú, hung thú hơi cúi đầu, hoàn toàn biến thành một con ngựa ngoan ngoãn.
Vân Tung nhìn thấy liền vui vẻ, giơ tay lên chọc vai Bạch Chỉ, “Đã nhìn thấy chưa? Đệ tử của bà không được rồi!”
Sau đó đắc ý giục Vong Trần, “Mau xuống ngựa đi, mau xem xem trong hố chôn cái gì.”
Sư thái Bạch Chỉ nổi giận đùng đùng hừ một tiếng, kêu Bạch Linh Bạch Thảo đi dìu Bạch Tuyết, không nói câu gì đã định đi rồi.
Vong Trần nghe lời Vân Tung xuống ngựa, mới vừa xuống ngựa, con ngựa đã biến mất tại chỗ. Sau đó bên chân Đậu Đậu ngưa ngứa, một con ngựa gỗ nhỏ màu mận chín bằng khoảng bàn tay xuất hiện ở bên chân cô.
Đậu Đậu nhìn xung quanh, phát hiện trừ Yêu Nghiệt ra không có ai nhìn cô cả, cô vội vàng khom người nhặt lên bỏ vào trong nhẫn.
Sau đó liền kéo tay Yêu Nghiệt, như tên trộm, “Đi mau, đi mau, chúng ta mau đi thôi.”
Làm sao đây làm sao đây, chột dạ quá, giống như nhặt thành quả lao động của sư huynh ấy, thắng không vẻ vang, thắng không vẻ vang!
Yêu Nghiệt bật cười, cảm thấy cái bộ dạng giống kẻ trộm này của vợ vô cùng đáng yêu. Bất luận thân thế của cô như thế nào, nhưng khi trôi giạt ở trong nhân hai trăm năm mươi năm thì cô đã thay đổi, rất biết làm người rồi. Trước kia lúc là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh, cô phách lối, kiêu căng, mặc dù luôn làm chút chuyện ỷ thế hiếp người, nhưng luôn kịp thời thu tay lại lúc chạm đến ranh giới đạo đức cuối cùng. Cô ỷ thế hiếp người, nhưng người cô bắt nạt cũng không phải là kẻ yếu.
Cướp đồ trong tay sư thái Bạch Chỉ thì sao chứ?
Giới tu đạo vốn dĩ chính là cá lớn nuốt cá bé, không có bản lĩnh, đương nhiên chỉ có thể cam chịu lép vế.
Bây giờ, vợ biến thành người mới tu đạo, lập tức liền biết cái gì gọi là khiêm tốn. Cô rất thông minh, biết không đánh lại thì chiếm tiện nghi rồi chạy. Dù sao trước kia cô cướp đồ của sư thái Bạch Chỉ, bây giờ nếu trở thành mục tiêu tấn công, người khác còn không nhăm nhe cướp của cô à? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, vợ rất hiểu tiêu chuẩn làm người. Như vậy rất tốt, như vậy sẽ không bị thiệt.
Yêu Nghiệt dắt tay cô vừa định rời khỏi đỉnh núi thì đã nghe thấy Vân Tung không dám tin nói, “Cái gì? Không tìm được? Không thể nào! Tìm lại! Hung thú đã bị đánh lùi rồi, chẳng lẽ thần khí còn có thể bay mất à? Đi tìm hết đi, đi tìm hết cho ta!”
Sau đó sư thái Bạch Chỉ liền vui vẻ, đứng ở đỉnh núi ngửa mặt lên trời cười dài, “Ha ha ha! Ông đó, cũng có ngày hôm nay!”
Sau đó cũng không dẫn các nữ đệ tử rời đi nữa, đứng ở đó cười nhạo Vân Tung.
Khóe miệng Vân Tung giật giật, lập tức đổi ý ngăn mấy đệ tử đang đào lại, “Đi thôi, không đào nữa, chúng ta không học đám phụ nữ tóc dài não ngắn của núi Vân Đài kia. Không phải chỉ là một món danh khí sao? Chúng ta không thiếu!”
Sau đó sư thái Bạch Chỉ liền nói, “Ông không đào đúng không? Ông chắc chắn là ông không đào đúng không? Đây là danh khí đó!”
Cái mặt già của Vân Tung đỏ lên, “Nói không đào là không đào! Chúng ta không thiếu!”
Sư thái Bạch Chỉ lập tức nói, “Được, đây là ông nói các người không đào đấy nhé, các đệ tử, đào cho ta, ông không thiếu nhưng chúng tôi thiếu.”
Vì vậy, một đám em gái chia thành hai nhóm, một nhóm đào, nhóm còn lại đỡ Bạch Tuyết đi nghỉ ngơi chữa thương.
Vẻ mặt Vân Tung cứng đờ.
Nhưng ông ấy cũng chỉ đơ trong giây lát, sau khi phản ứng lại lập tức bùng nổ, “Không được đào! Con hung thú kia là do đệ tử của tôi đánh đuổi được, bà dựa vào cái gì mà đến hôi của hả?”
Sư thái Bạch Chỉ phẫn nộ, “Dựa vào cái gì? Dựa vào các người không thiếu nhưng chúng tôi thiếu!”
“Ai nói chúng ta không thiếu! Vong Trần! Con còn ngẩn ra đó làm gì hả? Đào đi!”
Vong Trần, “…”
Sư thái Bạch Chỉ cười châm biếm, “Ôi ~ Lời nói ra giống như nước bọt phun ra ngoài, còn có người không biết xấu hổ liếm lấy nữa chứ?”