Nhưng bây giờ Lạc Lê nhìn thấy Đậu Đậu, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một loại khả năng khác. Mà loại khả năng này khiến cho ngực hắn càng đau đớn hơn.
Đậu Đậu… song tu với tên Xà yêu đó rồi.
Mặc dù đây đã là chuyện chắc chắn, nhưng đột nhiên bị nhắc nhở, vẫn sẽ khó chịu…
Đậu Đậu đột nhiên bị hỏi tại sao thẻ bài lại là màu xanh, lập tức vô cùng phiền muộn. Đều do con Xà yêu chết giẫm này, lần này thì hay rồi, ai ai cũng đến hỏi cô thẻ bài là thế nào? Cô cũng không thể giải thích với Lạc Lê nói cô bị yêu ngủ thành như vậy đúng không?
Đợi đã, tại sao cô phải giải thích với Lạc Lê? Liên quan gì đến Lạc Lê?
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu liền đẩy lại, “Thẻ bài là Cục bắt yêu của các anh phát, tại sao là màu xanh, chẳng lẽ các anh không biết à?”
Lạc Lê hơi chấn động, sau đó cười khổ, “Là anh đường đột.”
Đậu Đậu muốn nói anh biết là anh đường đột thì tốt, nghĩ đến thân phận quân nhân của Lạc Lê, cô vẫn cảm thấy nên tích đức ngoài miệng thì hơn. Đời này cô sẽ không đi làm người tốt tam quan tích cực, nhưng điều này cũng không trở ngại cô tôn sùng những người cương trực công chính nhỉ? Dù cô cảm thấy những người lương thiện này có chút ngu ngốc, nhưng cô biết bọn họ nên được tôn trọng.
Vì vậy Đậu Đậu phất phất tay, nói, “Tạm biệt.”
“Này, Tiểu Lê, cháu ở đây à?”
Giọng lão già mất nết vang lên, ông chạy tới vỗ vai Lạc Lê.
“Nghe hai đồ đệ của ta nói tiểu đồ đệ của ta bây giờ đang ở chỗ cháu, thế nào? Hai đứa sống chung thế nào? Không cần xấu hổ, nói với ta xem! Ta là sư phụ rất tiến bộ, hai đứa yêu nhau, ta ủng hộ!”
Đậu Đậu, “…”
Ủng hộ cái lông!
Khụ, không hay rồi, đụng phải sư phụ, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là chạy!
Vì vậy Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt nhìn Đậu Đậu, sau đó hai người quay đầu bước đi.
Tên Ngốc phản ứng chậm, phát hiện hai người đã đi rồi, vội vàng đuổi theo, “Sư…”
Yêu Nghiệt bắn ra một vòng sáng bằng con kiến điểm huyệt câm của Tên Ngốc, làm cho cậu ta nuốt lại câu sư thúc vào bụng.
Đậu Đậu quay đầu hung hăng trừng Tên Ngốc một cái, ánh mắt viết rõ ràng: Cái tên ngu xuẩn này, bà cô đây làm sao có thể có tên tiểu sư điệt ngu xuẩn như cậu chứ!
Tên Ngốc lúng túng ngậm miệng, yếu ớt cúi đầu cậy ngón tay. Cậu ta cũng không muốn, nhưng mà… quen rồi.
Sau đó Vân Tung liền phát hiện ra Tên Ngốc, ông ấy đi qua đó một vòng, bừng tỉnh nhớ ra, “À, ngươi là đồ đệ của Vong Trần!”
Tên Ngốc không nói được gì, chỉ có thể gật đầu như gà con mổ thóc.
Vân Tung không nghe thấy Tên Ngốc tự giới thiệu, trong lòng lập tức rất không vui… Tiểu đồ đệ này của Vong Trần không có năng lực quan sát rồi. Núi Đạo Vương nhiều đệ tử như vậy, ông ấy làm sao có thể nhớ hết tên được?
Ý, đợi đã, ông ấy có ấn tượng, tên nhóc này tên là gì nhỉ?
Đúng, ông nhớ ra rồi!
“Tiểu Quả Đông đúng không? Gần đây sao không về núi Đạo Vương thế?”
Tên Ngốc khóc không ra nước mắt. Người mới là Tiểu Quả Đông, cả nhà người đều là Tiểu Quả Đông! Đừng tưởng rằng người là sư tổ thì người có thể đặt tên bừa cho con nhé! Trong núi Đạo Vương, bản thiếu gia đây chỉ phục tiểu sư thúc thôi!
Nhưng Tên Ngốc chỉ nghĩ như vậy chứ không có cách nào nói ra được.
Thấy Tên Ngốc không nói gì sắp lộ tẩy rồi, Yêu Nghiệt vừa cảnh cáo cậu ta đừng nói linh tinh, vừa giải huyệt câm của cậu ta.
Tên Ngốc được giải huyệt, lập tức nói, “Con tên là Tiểu Đông Quách, không phải là Tiểu Quả Đông!”
Vân Tung vốn tưởng là mình nhất định sẽ gọi đúng, tên nhóc này nhất định sẽ rất bội phục ông ấy. Kết quả, ha ha, ông ấy gọi sai rồi. Một đại tông sư lại mất mặt trước mặt đồ tế như vậy.
Vì vậy ông ấy vội vàng ha ha cười khan hai tiếng, “Ta đương nhiên biết ngươi tên là Tiểu Đông Quách rồi, ta cố ý nói như vậy thôi. Này! Hai người kia là ai? Sao vừa rồi ngươi lại đi theo hai người đó?”