Chẳng bao lâu Yêu Nghiệt đã quên mất cái suy nghĩ này, bởi vì đêm muộn rồi, yên tĩnh rồi, hắn... lại phải đến phòng khách thê thảm ngủ một mình!
Chuyện dạy dỗ con gái yêu quý gì đó vẫn để sau này đi, bây giờ nghĩ làm sao để trèo được lên giường của vợ mới là chuyện quan trọng!
Một đêm này trôi qua trong oán niệm sâu sắc của Yêu Nghiệt, sáng sớm ngày hôm sau, Đậu Đậu đã đi học rồi.
Còn Yêu Nghiệt, khụ, hắn ở nhà trông con...
Qua hơn chục ngày, mặt Lý Thanh đã có thay đổi rõ rệt, da đẹp hơn trắng hơn, lỗ chân lông thì nhỏ đến mức có dùng kính lúp cũng không tìm được. Ngày nào cũng có người đến tìm Lý Thanh, hỏi cô ấy dùng cách gì mà biến thành như bây giờ. Lý Thanh chỉ cười, sau đó lấy lọ sữa rửa mặt Đậu Đậu đưa cho cô ở trong ngăn bàn ra. Bên trên lọ sữa rửa mặt viết ba chữ: Niệm Nô Kiều!
Niệm Nô Kiều, đó không phải là công ty của nhà Kim Đậu Đậu sao?
Người đến hỏi bắt đầu thổn thức, sau đó đều nhất trí cho rằng hiệu quả làm trắng làm đẹp đó là do hàm lượng chì vượt quá chỉ tiêu.
Cho nên, à, sau khi Đậu Đậu quay lại trường nghe được cái tin tức này, lập tức cũng ngẩn ra. Có điều cô không quan tâm, dù sao cũng còn cách thời gian cược với Đường Lưu Ly một khoảng thời gian nữa, tình thế sẽ có xoay chuyển thôi. Phụ nữ vì cái đẹp, có thể hi sinh tất cả. Vì vậy, trong lòng bọn họ nghĩ những thứ này chứa hàm lượng chì vượt quá chỉ tiêu, vẫn sẽ không nhịn được mà đi thử xem.
Cô hiểu loại tâm lý này, đồng thời cũng biết loại tâm lý này nhất định sẽ có hiệu quả. Giày cao gót không phải chính là ví dụ rõ ràng nhất đó sao. Rõ ràng biết là đi vào sẽ rất đau rất mệt, nhưng mà… đẹp đó!
Cho nên Đậu Đậu dám chắc chắn người thắng cuối cùng vẫn là cô.
Đậu Đậu ngồi về chỗ ngồi treo đầu dê bán thịt chó, ngoài mặt thì giả vờ ngoan ngoãn nghe giảng, trên thực tế lại đang lén tu đạo.
Giáo viên chủ nhiệm tiến vào, tổng kết thành tích của kỳ thi giữa kỳ, điểm danh phê bình Đậu Đậu. Lúc đó Đậu Đậu đang vận hành Đạo Vương tâm pháp, nghe thấy tên mình bị gọi, lập tức có chút không biết làm sao. Cô đứng lên, ngoan ngoãn nghe thầy Mục trách mắng. Rồi sau đó, cô phát hiện có thứ gì ở sau lưng thầy Mục, một con ma giống thầy ấy như đúc.
Đậu Đậu híp mắt lại, thói quen nghề nghiệp của một đạo sĩ bắt yêu lập tức trỗi dậy.
“Thầy Mục, ở nhà thầy có anh em gì không?”
Sắc mặt thầy Mục lập tức rất khó coi, “Em hỏi cái này làm gì? Bây giờ đang nói đến vấn đề của em đấy!”
“Vâng.”
Đậu Đậu vâng một tiếng, nhưng trong lòng thì lại đang ha ha, cuối cùng cũng có ma để bắt rồi!
Ba tháng chưa bắt yêu bắt ma quỷ, cô đã sắp phế rồi đây. Bây giờ thì tốt rồi, anh hùng cuối cùng cũng có đất dụng võ!
Cho nên cô vô cùng ngoan ngoãn nghe thầy Mục quở trách, vừa tan học cô liền gửi tin nhắn cho Yêu Nghiệt nói cô có chút việc nên về muộn chút.
Yêu Nghiệt lấy Thiên Vấn ra hỏi, lập tức cạn lời, hắn xách hai đứa bé lên bỏ vào ống tay áo, đi đến địa điểm cụ thể mà Kính Linh cho hắn.
Vợ muốn làm gì hả?
Mới là đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh, đã rảnh rỗi không chịu được muốn đi bắt ma à?
Ôi chao, không thể nào bớt lo được, phải nhanh chóng qua đó xem xem. Nhỡ đâu vợ không đánh lại được thì làm thế nào?
Yêu Nghiệt bên này đuổi theo Đậu Đậu, bên kia Đậu Đậu đã đuổi theo thầy Mục rồi. Thầy Mục không phát hiện ra cô bám theo sau lưng, anh ta cưỡi con xe đạp cũ một đường quanh co đi vào con hẻm nhỏ. Đậu Đậu lợi dụng chỗ rẽ, nhanh tay nhanh mắt giơ tay ra, bị Yêu Nghiệt chặn lấy.
“Này, anh ngăn em làm gì hả?” Đậu Đậu không vui, “Chẳng lẽ nhìn thấy một con ma, anh còn không cho em bắt à?”