Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Trương Khải Bình vừa nghĩ sao Đậu Đậu còn chưa đến, thì Đậu Đậu đã tiến vào rồi. Nhưng cô không nói chuyện với Trương Khải Bình mà nhìn Tiểu Bạch rồi nói, “Ngại quá, tôi vào nhầm phòng.”
Cô đương nhiên không thể nói chuyện với Trương Khải Bình. Ai biết cái tên sát nhân mất trí này liệu có ghi hận cô mà làm ra chuyện gì bất lợi với cô không chứ? Bây giờ cô có nhà có con có đàn ông, chuyện gì cũng phải khiêm tốn cẩn thận.
Cho nên cô chỉ đi nhìn quanh phòng học một vòng, ra hiệu cho Tiểu Bạch ra ngoài. Đậu Đậu nói cho Tiểu Bạch tất cả suy đoán của cô, Tiểu Bạch gật đầu trước sau đó nghi ngờ, “Nhưng tôi không nhìn thấy sau lưng gã có ma?”
Đậu Đậu cau mày, lặng lẽ đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn một cái. Đúng là sau lưng Mục Quốc Đống không có ma.
Chuyện gì thế này?
Đậu Đậu vội vàng bấm đốt ngón tay, hồn phách của thầy Mục đã không còn ở Đế Đô nữa rồi. Bởi vì cô vẫn chỉ là đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh, chuyện có thể tính ra rất có hạn, cho nên rốt cuộc có phải thầy Mục bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi hay không, tạm thời cô vẫn không tính ra được.
Nhưng có một việc có thể khẳng định, người này tuyệt đối không phải là thầy Mục!
Đậu Đậu nói đầu mối đã biết cho Tiểu Bạch, sau đó xoay người đi tìm Tên Ngốc.
Thật ra cô muốn trực tiếp gọi điện thoại đến Cục bắt yêu, nhưng suy nghĩ một chút, cảm thấy bây giờ cô và Yêu Nghiệt ở bên nhau rồi, liên lạc với Lạc Lê không thích hợp lắm, bảo Tên Ngốc làm thì hơn. Tên Ngốc liên lạc với Cục bắt yêu, bọn họ nhất định có thể tính ra tung tích của thầy Mục.
Nếu như thầy Mục bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi rồi thì cũng thôi, nhưng nếu như bị ác quỷ của hội Vong Linh dẫn đi, vậy... cô cũng hết cách.
Đậu Đậu tìm Tên Ngốc, Tên Ngốc cũng đang tìm cô.
Sau đó hai người gặp nhau ở sân trường, Tên Ngốc vội nói kết quả mà cậu ta dùng cầu lưu ly tính ra. Rồi sau đó, Đậu Đậu hoàn toàn từ bỏ chuyện bảo Tên Ngốc gọi điện thoại cho Cục bắt yêu.
Bởi vì không cần tìm Cục bắt yêu, Tên Ngốc cũng đã dùng cầu lưu ly tính ra tung tích của thầy Mục. Linh hồn của thầy Mục quả nhiên bị hội Vong Linh dẫn đi rồi.
Đậu Đậu cau mày một lúc lâu, nói, “Bỏ đi, không quan tâm nữa, bây giờ chúng ta không động đến hội Vong Linh được, mặc anh ta đi.”
Sắc mặt Tên Ngốc cứng lại, “Cây Lau Nhà nói hội Vong Linh đã có ở Đế Đô mấy trăm năm rồi. Sư thúc, năm đó tại sao người không dẹp nó đi?”
Khóe miệng Đậu Đậu lập tức giật giật, “Nhóc con, cậu tưởng tôi là Ultraman à? Tôi năm đó… Tôi năm đó nhiều nhất cũng chỉ có thể thu dọn một ít tiểu lâu la của hội Vong Linh thôi biết không hả? Đại BOSS của bọn chúng còn ở đó một ngày, hội Vong Linh sẽ vẫn luôn tồn tại, mà đại BOSS Liệt Diệm của bọn chúng từ trước đến nay chưa có đạo sĩ bắt yêu nào nhìn thấy cả. Cho dù có người nhìn thấy thì cũng đều chết hết rồi.”
Tên Ngốc ngây ngẩn gật đầu, “Ồ.”
Sau đó cậu ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói, “Ý, vậy sư thúc công so với Liệt Diệm thì sao? Sư thúc công nhất định có thể đánh thắng gã chứ?”
Đậu Đậu, “... Đánh thắng được tôi cũng sẽ không để cho anh ta đi đánh.”
Tên Ngốc không hiểu, “Tại sao?”
“Tại sao cái gì? Tôi dựa vào cái gì mà phải để người đàn ông của tôi mạo hiểm bị thương mà đi vì dân trừ hại chứ? Tôi không cao thượng như vậy đâu!”
“...”
Tên Ngốc trừng mắt ngây ra - Sư thúc vừa nói cái gì? Cô nói cô không cao thượng như vậy?
Trời ơi trời ơi, tam quan của cậu ta sắp sụp đổ rồi!
Đậu Đậu phản ứng lại được là mình nói cái gì, vội vàng bổ sung, “Khụ, tôi không phải cái ý đó đâu, ý tôi là, đây là chuyện của Cục bắt yêu, không cần chúng ta bận tâm. Cậu phải tin tưởng tam quan của tôi, tổng thể mà nói vẫn là luôn tích cực hướng về phía trước.”
Trừ chuyện liên quan đến người mình ra.
Thời gian còn lại, ừm... đại khái... khụ... coi là chính trực đi.