“Sư thúc, lúc nào thì đuôi của Viên Viên có thể rụng? Biển Biển cũng biết đi rồi, nó sẽ không như vậy mãi chứ?”
Cứ như vậy không hay lắm, cậu ta còn muốn đưa bọn nhóc ra ngoài chơi nữa. Moah ha ha, đến lúc đó sẽ bắt hai đứa bé gọi là chú!
Đậu Đậu nghe Tên Ngốc hỏi như vậy, biểu thị, “Thật ra tôi cũng không rõ lắm, lát nữa sư thúc công của cậu về, cậu hỏi anh ấy xem.”
Lại nói, mua ba con sói hắn cũng có thể mua lâu như vậy à?
Khụ, không phải là hắn không biết chứ?
Không đâu, hắn nhất định biết, nếu không trước kia làm sao...
Lại nói cái đó hình như có rất nhiều loại, hắn sẽ không chọn đến hoa mắt chứ?
À, nghĩ như vậy cũng rất có thể!
Ngộ nhỡ các bác gái ở siêu thị tưởng hắn là biến thái thì làm thế nào?
Nhưng mà cũng không phải. Sở dĩ Yêu Nghiệt ở siêu thị lâu như vậy, là bởi vì đụng phải các... đồng nghiệp của Trương Khải Bình.
Người dẫn đầu, chính là Vương Đại Vũ, anh ta là người anh em có quan hệ thân thiết nhất với Trương Khải Bình ở Cục cảnh sát. Thấy Trương Khải Bình do Yêu Nghiệt biến thành ôm một đống lớn ba con sói các loại mùi, anh ta lập tức giống như phát hiện ra đại lục mới nhào qua, “Này! Người anh em, cậu có bạn gái còn không nói cho chúng tôi biết hả?”
Khóe miệng Yêu Nghiệt lập tức giật giật, đứng tại chỗ ha ha cười khan hai tiếng, “Ha ha, vẫn chưa kịp.”
“Còn ở chung nữa rồi à? Nhanh đấy! Thế nào, lúc nào mời khách ăn cơm dẫn cô ấy ra ngoài gặp mọi người hả?”
Yêu Nghiệt, “... Hôm khác đi, hôm khác.”
Hắn đang yên đang lành, làm gì lại biến thành Trương Khải Bình chứ? Biến thành gương mặt phổ thông đi mua không phải là được rồi à? Lần này thì hay rồi, đụng phải các đồng nghiệp của Trương Khải Bình thấy chưa?
Đây gọi là gì? Đây chính là gậy ông đập lưng ông!
Vương Đại Vũ cảm thấy Trương Khải Bình hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là anh ta FA nhiều năm như vậy, cuối cùng tìm được vợ nên xấu hổ thôi.
Sau đó nhìn đống lớn đống nhỏ ba con sói trong lòng anh ta, lập tức thổn thức, “Nhìn đi, người có vợ rồi đúng là không giống chúng ta mà, ba con sói cũng có thể mua theo cân. Kiềm chế chút nhé, hôm khác nhớ mời khách!”
Một đám dở hơi mặc thường phục cười ha ha, Yêu Nghiệt thoát được nợ, vội vàng rời đi.
Sau đó trong lòng hơi áy náy, Trương Khải Bình à Trương Khải Bình, lần này thật sự xin lỗi cậu. Rồi sau đó nghĩ đến Tiểu Bạch nhà Trương Khải Bình, lập tức lại cảm thấy Trương Khải Bình gánh cái oan này không oan uổng chút nào. Không phải cậu ta có bạn gái rồi à?
Thấy Trương Khải Bình ôm một đống lớn ba con sói đi, một đám đàn ông hóng hớt hâm mộ đố kị, “Đợi lúc cậu ta mời khách, phải làm thịt cậu ta một trận!”
“Đúng vậy! Nói là cùng FA rồi, cậu ta lại lén lút kết hôn…”
Vương Đại Vũ nói tới đây dừng một chút, “À, mặc dù không phải là kết hôn, nhưng cũng không khác là bao. Cái tính cách bảo thủ đó của cậu ta, mua nhiều cái đó như vậy, không phải là muốn lấy người ta rồi à? Làm thịt cậu ta, phải làm thịt cậu ta!”
Trương Khải Bình hắt xì một cái, không hiểu gì dụi dụi mũi.
Tiểu Bạch lấy cái chăn trong tủ ra đắp lên người anh ta, hỏi, “Lạnh à?”
Trương Khải Bình không biết làm sao, “Mấy người ngày nào cũng không có nhiệt độ, anh có thể không lạnh à? Được rồi được rồi, anh xuống dưới mua bao thuốc đây.”
Sau đó nhìn thấy hai Tiểu Bạch muốn đi cùng, anh ta khoát tay, “Đừng theo anh, ở ngay dưới tầng thôi, một lát là về ngay.”
Tiểu Bạch ồ một tiếng, vẻ mặt ảm đạm gấp chăn lại. Sau đó nhìn Trương Khải Bình không quay đầu lại đi ra khỏi phòng 914, cô thở dài, hồn bay phách lạc ngồi ở trên sô pha.
Ở lại thì có thể làm gì chứ?
Trừ tra án ra, từ trước đến nay anh ta đều không cần cô.
Lần đợi này là cả một đêm.
Lúc trở lại Trương Khải Bình cũng không nói là đi đâu, nằm xuống sô pha, ngủ say bí tỉ.