Đậu Đậu, “Bệnh viện nhân dân Đế Đô, tầng 2 Khoa phụ sản.”
Sau đó cô nghĩ đến cảnh tượng của Sở Ngọc Bình khi nãy, vội vàng nhắc nhở, “Ba đừng có lái xe nhanh quá nhé, số xếp hàng là hai mươi tám cơ, vẫn còn phải đợi lâu nữa mới tới!”
Điện thoại bên kia không còn âm thanh nữa.
Đậu Đậu cầm bảng đánh số lên tầng hai, vô lực nghĩ, con người ấy mà, bất luận là tuổi tác có lớn thế nào cũng đều giống nhau. Làm cha làm mẹ, vui mừng đến đầu óc hỗn loạn. Bình thường Cố Thanh Vân là một nhà doanh nghiệp thận trọng vững vàng biết chừng nào, đến giờ phản ứng cũng kịch liệt như vậy!
Hi hi hi, thực ra là một việc rất vui mừng mà.
Việc cô có thể giúp được cô thấy rất vui, người ta làm cha làm mẹ, vui như thế cũng bình thường.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, lúc cô mang thai, cũng không nhìn thấy dáng vẻ như thế của Yêu Nghiệt.
Yêu Nghiệt nhìn thấu tâm tư của cô, vô lực thở dài, “Anh làm sao? Anh cũng gần như vậy mà. Chỉ là lúc đó vợ vẫn chưa chịu làm vợ anh, không những không đồng ý mà còn muốn bỏ hai trứng đi. Anh có thể làm gì chứ? Anh cũng chỉ đành chịu đựng không thể hiện ra ngoài thôi.”
Đậu Đậu thấy hắn thất vọng, trong lòng nhói đau, “Em… nếu em biết trước có ngày hôm nay, khi đó nhất định sẽ không đối xử với anh như vậy.”
Xong xuôi mới nghĩ đến gì đó, vội vàng cảnh cáo Yêu Nghiệt, “Anh phải bảo đảm không được nói cho chúng biết trước đây em đã từng muốn bỏ chúng nghe chưa!”
Yêu Nghiệt vốn còn đang đắm chìm trong ý câu nói trước của vợ, vừa chớp mắt đã thấy cô lo lắng, không biết làm sao thở dài, “Được, bảo đảm.”
Tại sao lại cảm thấy vị trí các con trong lòng cô ấy cao hơn nhiều vậy chứ?
Ôi chao, tại sao lại phải sinh chúng ra để tranh giành với hắn làm gì?
Yêu Nghiệt khổ sở, y một bộ bé đây đang giận dỗi không vui!
Đậu Đậu không hiểu hắn lại làm sao, nghĩ rồi nghĩ cũng không biết nên dỗ từ đâu, dứt khoát không dỗ nữa, cầm theo bảng số vội vàng lên lầu hai Khoa phụ sản. Dù sao Yêu Nghiệt cũng sẽ đi theo.
Bác sĩ khoa phụ sản tầng hai, Đậu Đậu thấy khá quen. Nhìn kĩ lại, đó chẳng phải là bác sĩ mà cô giúp lúc Kim San sinh đó sao!
Đúng, không sai, chính là bác sĩ đó.
Từ sau khi bị Thượng Vân Tiêu đón đi Cục bắt yêu đỡ sinh giúp Kim San thì ông ta đã quyết định làm một bác sĩ tốt. Bởi vì đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma. Đứa trẻ mà trước đây ông ta từng nhận tiền của La phu nhân để loại bỏ lại có thể ra đời chỉ trong ba tháng!
Đậu Đậu cầm bảng số đưa cho Sở Ngọc Bình, liền nghe thấy bác sĩ gọi lớn, “Số mười bảy.”
Sở Ngọc Bình nôn nóng, “Sao mà vẫn còn mười một người vậy?”
“Người ta từ sáng sớm đã đến xếp hàng lấy số rồi, chúng ta hơn bốn giờ mới đến, bệnh viện đã sắp hết giờ làm rồi.”
Cô xếp hàng lấy số xong chưa được bao lâu thì có thông báo đã hết số, bảo mọi người ngày mai lại đến.
Sở Ngọc Bình gật đầu, coi như đồng ý với cách nói của Đậu Đậu, “Ừ, mẹ chỉ là… chỉ là chưa bao giờ đến bệnh viện khám bệnh, không rõ quy trình.”
Đậu Đậu, “Vậy trước đây mẹ sinh thế nào?”
“Tìm bác sĩ riêng chứ sao!”
Sở Ngọc Bình nói xong liền sững lại, sau đó Đậu Đậu cũng sững lại.
Đúng rồi, Cố gia có bác sĩ tư nhân mà, sao bọn họ lại phải chạy đến đây xếp hàng làm gì chứ?
Sở Ngọc Bình nhất thời nôn nóng không nghĩ ra, sao cô cũng vậy nhỉ?
Bỏ đi, dù sao cũng đã đến rồi, đợi thêm chút nữa cũng không sao.
Thế nhưng Đậu Đậu nghĩ như vậy, Sở Ngọc Bình lại không hề nghĩ như vậy, bà gần như ngay lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho bác sĩ tư nhân.
Đậu Đậu vội vàng nói, “Con đã gọi điện cho ba rồi, một lát nữa ông ấy sẽ đến đây, nếu đến mà không tìm thấy chúng ta thì phải làm sao? Thêm nữa con không có bằng lái, mẹ cũng không thể lái xe mãi được.”