Lý Thanh ngay lập tức thở phào, “Vương Yên Nhiên, Trương Lệ Văn, Ngô Bồi Bồi và tớ. Ban đầu vốn không có tớ, nhưng lớp mình quả thật là… cho nên tớ đành ghép vào cho đủ đội hình.”
Đậu Đậu nhìn Vương Yên Nhiên một cái, thấy dáng vẻ cúi đầu chăm chú viết bài như không nghe thấy gì, bỗng dưng cũng không muốn chủ động nói chuyện với cô ta.
Cô gái Vương Yên Nhiên này có lẽ là hận cô rồi. Bởi vì công việc nhẹ nhàng thử dùng sản phẩm cô đã để cho Lý Thanh làm.
Nhưng mà Trương Lệ Văn và Ngô Bồi Bồi là ai? Tha lỗi cho cô, thực không có ấn tượng gì.
Lý Thanh lẳng lặng chỉ về phía hai người, Đậu Đậu nhìn qua đó, cảm thấy hai cô gái này ngoại hình cũng rất xinh đẹp. Sạch sẽ thanh tú, mang theo tinh thần tươi trẻ của học sinh nên có.
Thực ra Đậu Đậu muốn thẳng thừng từ chối không đi, nhưng nghĩ một lúc, hình như như vậy không được hòa đồng cho lắm.
Hơn nữa người trẻ tuổi bây giờ chẳng phải đều rất coi trọng cảm giác vinh dự cho tập thể gì đó hay sao, tuy cô không có ý thức về điều đó nhưng nhập gia tùy tục cũng rất quan trọng. Điều quan trọng nhất chính là cô không thể để người khác ghét mình thêm nữa.
Đậu Đậu gật đầu, “Được thôi, nếu đã như thế thì tớ đi.”
Nghe thấy cô nói vậy, người trong lớp hình như đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó lớp trưởng lạch bạch chạy đến, “Bảng này cho cậu, điền thông tin nhé.”
Lý Lượng cũng chạy đến, “Tớ đã nói mà, cậu ấy nhất định sẽ đồng ý. Ê, Vương Yên Nhiên, cậu thua rồi, mang đồ ăn sáng một tuần cho tớ!”
Vương Yên Nhiên ngay lập tức nổi cáu, “Mang thì mang, đồ béo chết giẫm nhà cậu! Ăn cho chết cậu đi!”
Đậu Đậu không hiểu gì cả, Lý Lượng không phải rất ghét cô sao, sao lại đột nhiên đứng cùng một chiến tuyến với cô vậy?
Đậu Đậu nhìn chằm chằm khuôn mặt bánh bự, hai mắt như hai hạt đậu xanh của Lý Lượng. Lý Lượng đột nhiên đỏ mặt e thẹn rồi chạy mất.
Lúc này Đậu Đậu lại càng sững người, chỉ theo hướng Lý Lượng, giọng nói có chút run run, “Lý… Lý Thanh, cậu ta có ý gì vậy?”
Lý Thanh, “Khụ, từ khi cậu vì Lạc Thi Nhã hi sinh, cậu ta liền tôn cậu lên thành nữ thần.”
Sau đó nghĩ ngợi một lúc, lại bổ sung thêm, “Ừm, nữ thần thứ hai.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh, “Tớ muốn yên tĩnh.”
“Trước khi yên tĩnh, tớ nghĩ cậu điền cho xong cái bảng này đi, sắp vào lớp rồi, để tớ còn phải mang đi nộp cho thầy nữa.”
Lớp trưởng là một nam sinh vừa cao vừa khỏe lại hơi đen, hình như cũng đánh bóng rổ.
Đậu Đậu điền thông tin chiều cao và kích cỡ quần áo sau đó đưa cho cậu ta, “Này.”
“Cảm ơn!”
Lớp trưởng cầm tờ giấy sau đó chạy mất.
Đậu Đậu cảm thấy không có việc gì nữa, ngồi xuống bắt đầu tu luyện treo đầu dê bán thịt chó.
Trước khi tan học, Tên Ngốc vội vàng chạy đuổi theo, “Sư… Đậu Đậu, nghe nói cô cũng tham gia đội cổ vũ à?”
Cái biểu cảm đó của Tên Ngốc rõ ràng là viết một hàng chữ trước mặt - Thúc tham gia đội cổ vũ, sư thúc công đồng ý chưa?
Đậu Đậu, “Tham gia rồi, làm sao?”
“Làm sao?”
Gương mặt Tên Ngốc kinh hãi, thấp giọng nói, “Ây da sư thúc, người biết trang phục cổ vũ như thế nào không? Người chỉ để lộ cánh tay thôi sư thúc công đã hận một nỗi không thể hủy diệt thế giới rồi, bây giờ phải lộ da bụng, thúc ấy có thể đồng ý để người mặc sao?”
Đậu Đậu lưỡng lự, “Ấy, cái này tôi thực không nghĩ ra.”
Có điều nói đi cũng phải nói lại, đồng phục cổ vũ chắc cũng không hở hang quá đà quá chứ nhỉ? Đều là học sinh trung học, ai có thể để lộ hết khe rạch đúng không?
Hơn nữa, dù cô có muốn để lộ thì cũng không có mà lộ!
Cho nên Đậu Đậu không cảm thấy đây là vấn đề, “Mỗi lớp chọn ra năm nữ sinh không phải là do hội học sinh các cậu quyết định à? Lý Thanh bảo tôi đi, tôi cũng ngại quá xa cách mọi người. Hơn nữa trước đây tôi đã bị ghét không ít rồi. Bây giờ tôi phải làm một thanh niên tốt yêu thương tập thể.”
Tên Ngốc, “Người nói cũng đúng.”