Danh khí của Sở Minh Hiên là một cây sáo bằng ngọc cấp chữ Giáp, một cây sáo màu lục xuyên suốt, bên trên còn chạm khắc hình lá trúc như thật. Khẽ lắc một cái, miệng sáo còn có thể phóng ra ngọn đao sắc nhọn.
Tên Ngốc kinh ngạc, “Oa! Cậu may mắn thật đấy! Tớ chỉ lấy được một quả cầu Lưu Ly cấp chữ Mậu thôi.”
Câu nói này của Tên Ngốc vừa thốt lên, Cây Lau Nhà lập tức gào thét trong não cậu, “Là quả cầu Lưu Ly có thể thăng cấp! Lợi hại hơn nhiều danh khí của cậu ta!”
Thế nhưng Tên Ngốc không hề tin, cũng sẽ không múa rìu qua mắt thợ khoe khoang trước mặt Minh Hiên. Hiện giờ cậu yếu như vậy, cầu Lưu Ly có thể thăng cấp hay không còn chưa chắc chắn. Cho nên Tên Ngốc trong thời điểm đó đã nhanh nhạy không tiết lộ bí mật có thể thăng cấp của cầu Lưu Lý cho Sở Minh Hiên.
Sau đó Đậu Đậu nghe nói vậy, liền vội vàng biểu dương nhiệt liệt Tên Ngốc, còn nhấn mạnh cảnh cáo cậu không được để lộ bí mật cầu Lưu Ly có thể thăng cấp cho bất kì một ai.
Bảo khí của đạo sĩ bắt yêu đều rất quan trọng, ai lại ngốc nghếch bô bô nói cho người khác chứ!
Sở Minh Hiên cũng không được!
Biết người biết mặt không biết lòng, thời buổi này việc giết người cướp của còn ít hay sao?
Tên Ngốc tin vào như một điều hiển nhiên, từ đó về sau không còn nói đến chuyện về quả cầu Lưu Ly với Sở Minh Hiên nữa.
Đậu Đậu nhảy cả mấy buổi, trang phục của đội cổ vũ đã được phát. Hôm đó cô mang trang phục của đội về, lén la lén lút giấu vào tủ quần áo trong nhà tắm.
Yêu Nghiệt chỉ cần nhìn đã biết, trong lòng đã có chủ ý, đợi đến lúc cuộc thi bóng rổ diễn ra, nhất định phải đi theo che cho cô thật kĩ!
Đậu Đậu giấu quần áo xong, cuối cùng đã có thể mang thái độ thản nhiên đi ra ngoài.
Cô lại đi tìm Tiểu Bạch, mấy ngày nay cô lo lắng cho Tiểu Bạch nhất.
Sau đó Đậu Đậu chạy về với vẻ mặt hốt hoảng, “Không hay rồi, Tiểu Bạch nhập vào làm một rồi. Hắc Bạch Vô Thường chắc sắp đến rồi, anh mau qua giúp đỡ đi!”
Yêu Nghiệt sững lại, lập tức bị Đậu Đậu kéo đến 914. Hai Tiểu Bạch lờ mờ tựa như không đang ngồi trên ghế sofa, lúc trùng lặp, lúc lại tách ra. Cứ như vậy lặp đi lặp lại rất nhiều lần, thời gian trùng lặp càng lúc càng kéo dài.
Trương Khải Bình ngồi phía đối diện trơ mắt nhìn, dường như đang đờ người ra, lại dường như đang lo lắng.
Tóm lại, anh ta không nói một câu nào.
Suy nghĩ muốn đi dầu thai của Tiểu Bạch là càng kiên định hơn – Anh biết cô phải đi, nhưng lại chỉ trơ mắt ra nhìn. Anh căn bản không muốn cô ở lại.
Thế nhưng Tiểu Bạch đã sai, Trương Khải Bình chỉ là không biết nên nói gì. Anh biết rồi sẽ có một ngày Tiểu Bạch ra đi, nhưng không thể ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy. Anh vô thức muốn Tiểu Bạch ở lại, mấy lần mở miệng nhưng lại không nói ra câu nói này. Anh không có tư cách ngăn cản Tiểu Bạch đi đầu thai, anh không thể ích kỉ như vậy. Cô tốt như vậy, dịu dàng như vậy, nên chuyển thế luân hồi, đầu thai vào một gia đình tốt. Có cha mẹ yêu thương cô, có cuộc sống hạnh phúc yên bình, cô nên được bình yên lớn lên, sau đó gả cho một người yêu cô. Chứ không phải như bây giờ không danh không phận đi theo sau anh ta, làm một cô hồn dã quỷ.
Cho nên Trương Khải Bình không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, nhìn cô đấu tranh vật lộn với nỗi đau khổ tu bổ hồn phách.
Ban đầu, Tiểu Bạch có bốn người.
Ban đầu, khuôn mặt của Tiểu Bạch đều là máu.
Ban đầu cô quấn lấy anh, anh thực sự muốn thoát khỏi cô.
Thế nhưng sau đó cô nấu cho anh ta bữa cơm đầu tiên, lần đầu tiên anh ta ý thức được ma nữ này không chỉ đơn thuần lợi dụng anh.
Cô quan tâm anh, sợ anh đói bụng.
Nhận thức này khiến Trương Khải Bình cảm thấy xúc động.
Lần đầu tiên anh tin cô gọi anh là chồng là có mang theo tình cảm.