Nhân viên sửa máy tính nhận ra Trương Khải Bình, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Anh hai, chẳng phải tôi đã nói là trước buổi trưa nhất định sẽ sửa xong cho anh rồi sao. Anh như thế này cũng gấp gáp quá rồi đấy chứ?”
Trương Khải Bình mang hai vòng mắt gấu trúc đen sì nhìn thấy nhân viên sửa máy tính mở cửa, liền đi vào trong cửa hàng với gã ta.
Nhân viên sửa máy bị anh ta nhìn chằm chằm đến sững người, vội vàng mở máy tính của anh ta lên.
“Anh hai, anh nhìn rõ chưa? Tôi sửa, tôi lập tức sửa cho anh vẫn chưa được sao?”
Nói xong cũng là không biết làm sao, “Rốt cuộc là thứ gì quan trọng đến thế chứ, gấp gáp như vậy.”
Trương Khải Bình ngồi trên ghế dành cho khách trong cửa hàng, nghe nhân viên hỏi vậy, chua xót mở miệng, “Tôi… đồ của người tôi thích.”
“Ồ, chẳng trách, nhất định là chọc tức chị dâu rồi phải không? Không sao, chỉ cần không bị đập vỡ thẻ nhớ, bảo đảm sửa được cho anh.”
Trương Khải Bình gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau đó ước chừng đợi khoảng hơn một tiếng đồng hồ, nhân viên sửa máy ấn nút mở máy, “Xong rồi, anh đến xem xem thứ anh cần có còn không.”
Trương Khải Bình đứng dậy mở vào các mục tài liệu lưu trong ổ F, sau đó thở phào, “Còn, cảm ơn anh. Bao nhiêu tiền?”
Nhân viên sửa máy cười hì hì giơ bàn tay năm ngón ra, “Năm mươi! Không đắt chứ? Cửa hàng tuy nhỏ nhưng tuyệt đối không nói thách! Mạch điện máy tính của anh đã bị sũng nước rồi, vào tay các cửa hàng khác, thế nào cũng phải đến một trăm là ít.”
Trương Khải Bình gật đầu, sờ tay vào trong túi, tiếp sau đó, anh ta liền chết lặng.
Anh ta… không mang tiền.
Không mang tiền cũng chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là anh ta cũng không mang thẻ phòng!
Không mang thẻ phòng cũng không sao, quan trọng nhất là đến cả chứng minh thư anh ta cũng không mang!
Giờ phải làm sao?
Đừng nói đến việc về 914 lấy tiền, đến cả việc vào được khu nhà trọ Vạn Tượng cũng còn khó. Tối qua lúc anh ta ra ngoài vẫn còn mang theo, xong việc về tắm rồi ngủ, theo thói quen liền mặc quần áo đã gấp sẵn ra ngoài. Trước khi đi còn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, sau đó nghĩ đến Tiểu Bạch đã đi rồi, lại cảm thấy cảm giác trống rỗng này chắc là đến từ Tiểu Bạch.
Nhưng giờ anh ta mới hiểu anh ta không mang gì đi cả! Điện thoại cũng không mang!
Trước đây có Tiểu Bạch, anh tắm xong đi ngủ. Không nói đến vận động trước khi ngủ, những thứ như điện thoại, ví tiền, chứng minh thư ném trong nhà tắm, hôm sau Tiểu bạch cũng đều đặt trong quần áo mà anh mặc.
Cho nên, trước khi Tiểu Bạch đi vẫn còn lấy quần áo đã giặt cho anh?
Không, bây giờ không phải là lúc nhớ đến chuyện này.
Vấn đề mấu chốt bây giờ chính là… không có tiền!
Vừa nhìn thấy sắc mặt đắn đo của Trương Khải Bình, nhân viên sửa máy liền không vui vẻ nữa, “Anh hai, anh đừng nói với tôi anh không mang tiền nhé.”
“Tôi… thực sự không mang tiền.”
“Vậy anh có mang theo điện thoại không? Gọi điện cho bạn anh ấy? Hay là anh trực tiếp chuyển khoản cho tôi cũng được!”
Trương Khải Bình, “…Điện thoại của tôi cũng quên không mang theo rồi.”
Anh nhân viên vừa nghe thấy vậy cũng chỉ biết á khẩu, đi đến giành lấy máy tính từ trong tay Trương Khải Bình, “Vậy cái máy tính này anh không thể mang đi!”
“… Chiếc máy tính này tôi thật sự rất cần dùng.”
“Trả tiền!”
“Người anh em, tôi thật sự quên mang tiền rồi, đợi tôi về lấy tiền, nhất định sẽ… Ấy! Cô kim, cô Kim, cô chờ tôi một chút!”
Từ xa xa nhìn thấy Đậu Đậu đi ra từ khu nhà trọ Vạn Tượng, Trương Khải Bình vội vàng gào lên.
Thực ra cửa hàng sửa máy tính cách khu nhà trọ Vạn Tượng ít cũng đến ba trăm mét, nhưng khu nhà trọ Vạn Tượng chỉ có hai học sinh của Thánh Phong ở. Cho nên anh ta nhìn đồng phục và dáng người là có thể nhận ra.
Đậu Đậu nghe thấy có người gọi cô liền đứng lại, vừa nhìn thấy là Trương Khải Bình, ngay lập tức quyết định không nói cho Trương Khải Bình tin tức Tiểu Bạch chưa chết.
Thế nhưng Trương Khải Bình đuổi kịp đến vừa mở miệng, lại hỏi là có thể cho anh ta mượn năm mươi tệ được không?