Trương Khải Bình ngồi xổm dưới đất vẽ vòng tròn, vẽ tới cái thứ bảy, trên đầu có người nghi ngờ hỏi, “Í, cảnh sát Trương sao? Sao anh lại ngồi ở đây? Anh không đi làm à?”
Giọng nói nghe rất quen, không phải là Diệp nhị thiếu gia sao?
Trương Khải Bình ngay tức khắc như thể nhìn thấy cứu tinh, “Mau, mau cho tôi mượn năm mươi tệ, còn nữa còn nữa, chứng minh thư, thẻ công tác, thẻ phòng, ví tiền của tôi để quên ở chung cư rồi.”
Tên Ngốc đơ đơ rồi ồ một tiếng, lật ví tiền lấy ra một tờ giấy đỏ trăm tệ, “Không có năm mươi, chỉ có một trăm được không?”
Trương Khải Bình gật đầu như bổ củi, “Được được được, cảm ơn nhé!”
Xong xuôi lạch bạch chạy tới quán sửa chữa, Tên Ngốc mặt đơ ra, “Anh ta tới đó làm gì nhỉ?”
Bảo vệ liền lắc đầu, “Không biết, có điều anh có thể giúp anh ta ký tên không, có ba người hàng xóm chứng minh thân phận mới có thể vào chung cư.”
Tên Ngốc ồ một tiếng, nhận lấy bút ký tên. Sau đó cậu đập trán một cái, “Mình ngốc thật, mình có thể tìm đại thần mà!”
Bảo vệ nghe không hiểu lắm, “Cậu nói ai cơ?”
Tên Ngốc, “… Ờ, một người mở khóa.”
“Không được! Chung cư Vạn Tượng muốn mời người tới mở khóa bắt buộc phải cầm chứng minh thư tới đăng ký ký tên! Hơn nữa buộc phải là Trương Khải Bình tự cầm chứng minh thư của mình đi đăng ký ký tên!”
Tên Ngốc co rút khóe miệng, “Đây không phải là làm khó người khác sao? Tôi cầm của tôi đi đăng ký, coi như mở khóa nhà tôi thôi.”
“Không được, đây là quy tắc!”
Hai người đang nói thì người mở khóa xuất hiện, thứ trong tay anh ta cầm chính là chứng minh thư, ví tiền điện thoại gì gì đó mà Trương Khải Bình quên ở nhà.
Tên Ngốc liền cười hì hì, quay người bước đi.
Ở phía xa, bảo vệ còn đang gọi lớn, “Này cậu, không được biết lỗi còn cố phạm lỗi! Gọi thợ khóa tới mở cửa nhà người khác là phạm pháp đó!”
Tên Ngốc vẫy vẫy tay, “Biết rồi biết rồi, tôi không mở, không phải là được rồi sao?”
Xong xuôi phát hiện bảo vệ không còn nhìn theo bọn họ nữa, liền mở khóa ba lô, “Nào nào nào, để vào đây, anh tới công ty sư thúc tôi làm việc đi, ở đây cứ giao cho tôi.”
Lăng Đầu Thanh gật đầu, đi tới góc không có người biến ra một xe yêu, vặn chìa khóa đạp ga, đi thẳng.
Gã có thẻ phòng nhà Tên Ngốc, gã vừa dọn tới phòng 916 thì Tên Ngốc làm cho gã một cái thẻ. Hơn nữa gã giúp phu nhân kinh doanh công ty ở nhân gian, vậy nên thông thường ra ngoài đều không phải ẩn thân.
Khụ, nói tới đây, gã không kìm được mà thông cảm với Đại Vương. Tìm một cô vợ vẫn còn đang đi học chính là mệnh khổ, đây rõ ràng là hóa thân thành người đàn ông của gia đình trông nom bọn trẻ.
Hu hu, Đại Vương thật đáng thương, thương xót Đại Vương ba mươi giây!
Lăng Đầu Thanh sau khi lái xe đi, Tên Ngốc cũng đã chạy tới cửa hàng sửa máy tính.
Trương Khải Bình đưa cho nhân viên tờ đỏ một trăm đó, cũng không chờ nhân viên trả lại tiền thì đã ôm máy tính ngồi trên chỗ nghỉ ngơi lục tung file trong đó.
Lúc Tên Ngốc đuổi tới nơi, anh ta đang lục tới thư mục có tên tài liệu vụ án giết người hủy dung nhan. Thế là khuôn mặt mờ nhạt toàn máu của cô gái cứ như vậy trực tiếp đâm thẳng vào mắt Tên Ngốc, “bộp” một tiếng làm điện thoại của Trương Khải Bình rơi xuống đất. Vừa hay rơi đúng viên bi nên màn hình vỡ tan.
Khóe miệng nhân viên sửa máy tính giật giật, vội vàng chạy qua nhặt điện thoại, xong việc tiện chân, đá viên bi không biết tới nơi nào luôn.
Viên bi đó là của con trai ông chủ, không thể để cho khách phát hiện ra, nếu không gã sẽ phải sửa điện thoại miễn phí cho cậu ta sao?
Gã thì chẳng sao, chỉ là nếu ông chủ biết rồi thì nhất định sẽ trách gã không quét dọn cửa hàng cẩn thận nên mới có bi.
Kiếm tiền thật khó!
Nhân viên sửa máy tính thở dài, cầm điện thoại vội vàng hỏi Tên Ngốc, “Muốn sửa luôn không?”
Tên Ngốc, “… À, sửa, sửa luôn.”