Lời của Tiểu Bạch vừa nói ra, Vương Đại Vũ liền đơ người, sau đó do dự hỏi, “Cô Tô quen Trương Khải Bình?”
“Đúng. Nên các anh muốn điều tra vụ này thì gọi anh ấy qua đây.”
Thấy Tiểu Bạch không giống nói đùa, Vương Đại Vũ vội vàng dẫn theo hai cảnh sát đứng dậy, “Thật ngại quá, làm phiền rồi, tôi… tôi… hôm khác sẽ để cậu ta tới.”
Nói là để hôm khác vì sợ Trương Khải Bình đắc tội với cô ta. Nếu không người ta sao lại gọi mặt chỉ tên muốn cậu ta tới như vậy?
Sau đó Vương Đại Vũ liền rời khỏi. Khi nói với Trương Khải Bình chuyện này, Trương Khải Bình liền đơ người.
Hôm qua còn giả vờ không quen biết, hôm nay làm sao lại điểm tên muốn anh qua đó điều tra vậy?
Lẽ nào cô Kim lật lọng?
Phải! Nhất định là như vậy!
Cô Kim giảo hoạt như vậy, hơn nữa từ trước đến nay đều đứng cùng chiến tuyến với Tiểu Bạch, cô ta mà không lật lọng thì mặt trời mọc đằng tây.
Một đám cảnh sát nhìn Trương Khải Bình ở đó băn khoăn, Vương Đại Vũ kinh ngạc, “Không phải chứ? Thật sự là tôi đoán đúng rồi? Cậu và cô Tô này là …”
“Tôi không có quan hệ gì với cô ấy!”
Trương Khải Bình vừa mở miệng, trực tiếp nuốt trọn những gì Vương Đại Vũ muốn nói.
Sau đó đám cảnh sát đơ ra, “Cái gì mà không có quan hệ?”
“Thì… thì chính là… tôi không quen biết cô ấy.”
Tuy là Tiểu Bạch muốn gặp anh ta, anh ta rất vui, nhưng bọn họ căn bản không phải là người cùng một thế giới! Thậm chí tới cái váy cô thích anh ta cũng không thể mua cho cô.
Hơn nữa Tiểu Bạch cũng không chắc đã thích anh ta.
Trước kia cô là bốn con ma, bay qua bay lại, không có nơi nương tựa. Anh ta cứu cô để cô từ bốn biến thành một, nên có lẽ cô đối với anh ta chỉ là cảm kích mà thôi.
Trương Khải Bình đứng phắt dậy, “Tóm lại tôi sẽ không đi.”
Vương Đại Vũ: “Nếu không có thù không có quan hệ, vậy cậu đi một chuyến thì đã sao? Lẽ nào làm cảnh sát còn chọn vụ án để điều tra hả?”
Con vịt cứng đầu Trương Khải Bình, “Tôi… tôi không hiểu rõ vụ án này, đi điều tra cũng không điều tra ra.”
Vương Đại Vũ lần này trực tiếp vạch mặt luôn, “Nếu như tôi nhớ không nhầm, nửa năm trước cô ta xảy ra chuyện thì cậu đã từng nhúng tay vào vụ án này rồi phải không? Đừng nói dối, hôm nay cấp trên đưa tài liệu cho tôi, bên trên vẫn còn viết tên của cậu.”
Trương Khải Bình, “…”
“Đi điều tra đi, vụ án này vì không có manh mối đã ỉm lâu như vậy rồi, nếu tiếp tục kéo dài, người khác sẽ nghi ngờ năng lực phá án của Cục cảnh sát chúng ta!”
Thấy Trương Khải Bình trầm mặc, Vương Đại Vũ tiếp tục nói, “Cậu nghĩ xem, người ta gặp phải chuyện như vậy, hung thủ vẫn còn nằm ngoài vòng pháp luật, điều này có phù hợp không? Có hợp lý không?”
“Cái gì hợp lý không?”
Cục trưởng Lương không biết lúc nào đã đứng ở cửa văn phòng. Thấy đám cảnh sát đứng túm lại không biết đang thảo luận cái gì, liền đi vào nghe ngóng.
Cục trưởng Lương vừa hỏi, Vương Đại Vũ đã bla bla nói hết mọi chuyện, nói xong Cục trưởng Lương liền tức giận.
Trước tiên dùng mắt quét qua một lượt đám người kia, sau đó là bộ mặt nghiêm nghị, “Trương Khải Bình, cậu đứng lên cho tôi!”
Trương Khải Bình đơ người, “Cục trưởng, tôi đang đứng mà.”