Lời của Đậu Đậu chính là - Các người thật sự là đủ rồi đó, vì muốn làm khó Thánh Phong, mà thật sự tính toán mọi cách!
Tuy nhiên Tô Thính Tuyết không hiểu, cô ta hừ lạnh một tiếng đáp trả, “Dĩ nhiên rồi!”
Không ít khán giả nghe hiểu được bắt đầu cười, đặc biệt là người của Thánh Phong. Bọn họ vốn dĩ thấy trường mình bị yếu thế thì không vui, nhưng giờ được Đậu Đậu thẳng thắn chỉ trích đối phương thì đã không còn khó chịu như trước nữa.
Chuẩn bị chu đáo mà còn thua thì mới là mất mặt, chuẩn bị không chu đáo mà thua, đó là do đối phương dùng thủ đoạn thôi!
Hơn nữa bọn họ cũng không chắc sẽ thua, nữ thần Lạc Lạc của bọn họ từ nhỏ đã là vũ công nhảy các điệu nhảy đó!
Vậy nên mọi người thi nhau đứng dậy hò hét, “Lạc Thi Nhã! Lạc Thi Nhã! Lạc Thi Nhã!”
Đậu Đậu suýt chút nữa thì quỳ xuống.
Sau đó Tô Thính Vũ liền cười phá lên, “Quả nhiên cô không biết nhảy.”
Đậu Đậu vừa muốn nói con mắt nào của cô thấy bà đây không biết thì Lạc Thi Nhã liền chạy ra hố “đội mình” rồi.
Cô ta nói, “Cô đừng có làm khó Đậu Đậu, để tôi thay em ấy!”
Tô Thính Tuyết ngẩng mặt lên trời cười mãi, cười xong giọng nói sang sảng, “Trước kia Kim Đậu Đậu nói cô ta biết nhảy, kết quả hiện giờ không dám nhảy. Có điều thua dưới tay Lạc Thi Nhã thì tôi khâm phục khẩu phục.”
Người trong sân bóng rổ đều nghe rất rõ ràng, cảm thấy Kim Đậu Đậu bị khiêu khích quả là đáng đời. Ai bảo cô không biết nhảy còn nói biết nhảy, bây giờ không dám nhảy, mất mặt rồi phải không?
Đậu Đậu bị ép lên Lương Sơn, trong lòng nghĩ, lần này nếu như không nhảy thì thật sự sẽ làm mất mặt quê nhà mất!
Cô ngăn người muốn thay cô xuất chiến là Lạc Thi Nhã lại, tùy ý nói một câu, “Tôi nhảy, có điều chúng tôi không chuẩn bị nhạc đệm, dùng nhạc cô vừa dùng có được không?”
Tô Thính Vũ vừa nghe xong liền vui mừng, điệu múa bụng này của cô ta luyện hai tuần liền, là điệu nhảy sở trường của cô ta. Kim Đậu Đậu dùng nhạc đệm của cô ta, bất luận là nhảy cái gì đều sẽ không so được với cô ta!
Tuy nhiên Đậu Đậu hoàn toàn không muốn nhọc đầu nhọc óc đi nghĩ xem sẽ nhảy cái gì, âm nhạc vừa nổi lên là nhảy theo nguyên xi điệu nhảy của Tô Thính Tuyết vừa nãy.
Tô Thính Tuyết múa bụng, cô cũng múa bụng.
Nhưng lúc trước thu hút mọi người chỉ là điệu nhảy của cô ta mà thôi.
Còn Kim Đậu Đậu lại khác, ánh mắt của mọi người không kìm được mà đuổi theo khuôn mặt của cô, đuổi theo đôi tay của cô. Điệu nhảy của cô có một sự xinh đẹp không thể nói thành lời.
Không chỉ có khán giả, tới cả các thầy giáo trong nghề của Hội Tụy cũng đơ người. Một hạt giống tốt như vậy tại sao lại không ở Hội Tụy chứ? Ngay sau đó họ đã quyết định, chờ giải đấu bóng rổ kết thúc, lập tức đi tìm người!
Đậu Đậu nhảy xong một khúc, sau đó khom lưng chào khán giả, rồi quay người đi về phía khán đài, khiêm tốn là cách tỏa sáng đỉnh nhất.
Cả sân bóng rổ không lên tiếng, cũng chỉ có Yêu Nghiệt âm thầm thở dài một tiếng.
Lần này thì xong, lại có một tá ruồi nhặng vây quanh vợ hắn rồi!
Nhìn Sở Minh Hiên, lại nhìn Loli, còn cả cái tên Thượng Quan Lăng Mạch không biết là quỷ quái ở đâu nữa!
Chờ đã, nếu như hắn không nhìn nhầm, còn có một thầy giáo vũ đạo ngồi ở vị trí đại biểu đối diện nữa!
Ôi chao ơi, toàn dân trở thành tình địch của hắn!
Yêu Nghiệt mệt tim, sau đó đứng lên, nghênh ngang đi tới ngồi bên cạnh Đậu Đậu.
Đậu Đậu, “…”
Lại ghen tuông lại ghen tuông, Lão Cửu nhà cô có phải là ngoài việc ghen tuông ra thì không còn gì khác để làm nữa phải không?