Yêu Nghiệt nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận lại đốt xương đó, nhưng không thấy gì nữa.
Có lẽ… là ảo giác của hắn?
Không, đó là bộ phận của cơ thể hắn, hắn sẽ không cảm nhận sai được.
Long cốt của hắn, một chớp nhoáng đã xuất hiện ở nhân gian.
Nếu không hắn sẽ không có cảm nhận mãnh liệt tới như vậy.
Yêu Nghiệt chau mày, âm thầm quyết định hôm nào đó sẽ liên hệ với Tiểu Thập, rồi sau đó đưa tay kéo Đậu Đậu đang muốn đi nhảy cổ động, “Đừng nhảy nữa, chúng ta đi!”
Đậu Đậu thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, gật gật đầu, không nói lời nào đi cùng hắn ra ngoài.
Lạc Thi Nhã nhìn thấy bọn họ muốn đi, vội vàng đuổi theo, “Nhảy thêm một lần nữa là kết thúc rồi, bây giờ muốn đi luôn sao?”
Đậu Đậu ngừng lại nói, “Dù sao Thánh Phong có chị nhảy chính là đủ rồi, em ở lại hay không cũng không quan trọng.”
Lạc Thi Nhã nghiến răng còn muốn nói gì đó, nhưng Đậu Đậu lại không muốn nghe cô ta nói nữa.
Ngay lúc này, thầy giáo vũ đạo ở phía đối diện cuối cùng cũng hồng hộc chạy tới, “Này cô bé, em tên là gì vậy? Em có hứng thú tới Hội Tụy học nhảy không?”
Đậu Đậu, “… Không có ạ, em còn có chuyện, em đi trước.”
Nói xong nắm tay Yêu Nghiệt, nhanh chóng rời khỏi sân bóng rổ thị phi này.
Thật ra dù Yêu Nghiệt đề nghị rời khỏi thì cô cũng chẳng muốn ở thêm nơi này chút nào nữa… Thượng Quan Lăng Mạch đang nhìn cô!
Trong lòng cô vẫn luôn có một dự cảm không tốt, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ vì sự xuất hiện của Thượng Quan Lăng Mạch mà trở nên không thể nào xoay chuyển được.
Vừa nãy, người đàn ông được Yêu Nghiệt gọi là Thất ca đó nói… cô là ma.
Yêu Nghiệt nắm chặt tay Đậu Đậu, đi tới một góc không có người, không tiếc dùng yêu lực nhanh chóng rời khỏi.
Đậu Đậu bị thần sắc nghiêm túc của hắn dọa cho một trận, nhất thời trong lòng càng thêm lo lắng không thôi.
Cho tới khi ngồi ở sofa trong phòng 912, cho tới khi hai đứa trẻ ngồi yên trong lòng, cái cảm giác không tốt lành này mới dần dần giảm đi một chút.
Yêu Nghiệt cầm hai linh quả đút cho bọn trẻ, chau mày, không nói lời nào làm méo mó không gian của phòng 912.
Đậu Đậu không nhịn được nói, “Có chuyện gì vậy? Lẽ nào người đàn ông đó nói là sự thật? Em… là ma.”
Yêu Nghiệt ôm chặt cô, rất lâu mới nói, “Chuyện này không quan trọng, điều quan trọng là anh sẽ ở bên em, cho dù ra sao cũng sẽ như vậy.”
Có lẽ chỉ là ảo giác của hắn, có lẽ người lấy đi long cốt của hắn chỉ muốn nâng cao công lực.
Trước khi tin tức được truyền ra khỏi Long Cung thì tất cả đều chỉ là phỏng đoán của hắn mà thôi.
Vậy nên tạm thời vẫn là không nên nói với vợ. Hắn không muốn khiến cô lo lắng sợ hãi cùng hắn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Sắc mặt của anh tại sao lại…”
“Không có gì”, Yêu Nghiệt thả lỏng, hôn lên trán của Đậu Đậu, nói, “Cô gái đó xuất hiện khiến anh nghĩ tới một số chuyện không tốt.”
“Chuyện gì không tốt cơ?”
Yêu Nghiệt nghĩ một lúc, “Vì cô ta mà em đã từng chết trong lòng anh… cả người… đều là máu.”
Lí do này dùng để lừa vợ là đủ rồi phải không?
Đậu Đậu nghe xong hơi hơi run, nhanh chóng nghĩ tới một việc. Ngày hôm đó trứng suýt chút nữa bị mất, cô đã mơ một giấc mơ. Trong mơ, cả người cô toàn là máu nằm trong lòng của một người đàn ông, cố gắng mở mắt nhưng lại không nhìn rõ được mặt của người đó.
Cô chỉ nhớ người đàn ông đó đã khóc, rất thương tâm, rất thương tâm…
Từng giọt nước mắt rơi lên khoang mắt của cô, mang theo hơi ấm nóng.
Cô rất muốn nói với anh ta, đừng khóc nữa.
Anh khóc như vậy, em thật sự rất đau lòng…
Cô không muốn để người đó rơi lệ, cô hi vọng anh ta vĩnh viễn cao cao tự đại, bất cứ ai cũng không thể đánh bại anh ta.
Tuy Yêu Nghiệt từng nói bọn họ chính là duyên phận tiền kiếp, nhưng cô từ trước tới nay chưa từng suy nghĩ kỹ.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, khuôn mặt mờ mờ đó, đã rõ ràng rồi…