Yêu Nghiệt ha ha cười khan một tiếng, “Lau dầu à, đó chính là… miệng một người có dính dầu, một người khác giúp anh ta lau đi.”
Viên Viên mơ mơ hồ hồ, “Ồ.”
Biển Biển, “… Em thật ngốc, thật sự.”
Cuối cùng nó cũng học được câu nói này của người nói như thế nào rồi, cuối cùng cũng có thể thêm một mớ IQ rồi!
Đậu Đậu, “…”
Con trai có phải là thông minh hơn con gái không vậy?
Ừ, vừa nhìn là biết rồi!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, cách giải thích này của Yêu Nghiệt… Sờ trộm lại chính là lau sạch dầu trên miệng?
Không nói gì thêm nữa, tại hạ thua rồi.
Cho nên Đậu Đậu vì sự xuất hiện của Thượng Quan Lăng Mạch và Cơ Yêu Nguyệt mà tự nhiên sinh dự cảm không lành, cuối cùng cũng bị lời lẽ con nít của Viên Viên Biển Biển làm cho tan biến.
Yêu Nghiệt thở phào, lặng lẽ định chờ Đậu Đậu ngủ rồi sẽ đi hỏi Tiểu Thập. Con ốc biển của Long Cung đó vốn dĩ là hắn tặng cho Tiểu Thập. Tiểu Thập là đệ đệ nhỏ nhất của hắn, đặc biệt được mọi người hết sức yêu quý. Người hắn thích nhất chính là đệ đệ và Thất ca. Vậy nên ốc biển bị Thất Ca phát hiện, hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn.
Có điều hiện giờ lão già kia cũng biết rồi.
Chuyện này thì không nằm trong dự liệu của hắn.
Nhưng mong lát nữa truyền tin tức đi thì lão già kia không có ở đó.
Một buổi chiều qua đi, Yêu Nghiệt dỗ cho vợ và bọn trẻ ngủ, cuối cùng cũng rảnh mà lấy ốc biển ra.
Trong màn hình toàn nước, một cậu nhóc dễ thương khoảng năm sáu tuổi lạch bạch chạy tới. Dĩ nhiên, trên thực tế cậu ta đã một nghìn một trăm mười một tuổi rồi. Trẻ con của Long tộc phải bốn nghìn tuổi mới thành niên, cho nên trong Long Cung, cậu ta chỉ là một đứa trẻ. Có điều tới nhân gian là có thể biến thành hình dáng người lớn rồi.
Quay về chuyện chính, cậu bé lạch bạch chạy tới, vừa chạy vừa nói, “Cửu ca Cửu ca, lần trước huynh gọi đệ thì đệ tới thiên giới chơi, nên không nhận được!”
Yêu Nghiệt ừ một tiếng, nói, “Huynh biết.”
“Hả? Huynh biết? Vậy… vậy huynh gặp Thất ca rồi? Huynh không trách đệ nói với Thất ca chuyện huynh đưa cho đệ ốc biển chứ?”
Yêu Nghiệt bất lực, “Huynh vốn dĩ không hi vọng đệ sẽ giấu được Thất ca.”
“Ồ, vậy là tốt, hehehe.”
“…”
“Vậy Cửu ca nhớ Tiểu Thập sao? Có muốn Tiểu Thập kêu mẫu hậu qua đây không? Người rất nhớ huynh đó!”
Yêu Nghiệt chau mày, băn khoăn rất lâu, nói, “Không cần đâu, huynh muốn hỏi đệ một số chuyện.”
“Ồ, huynh hỏi đi.”
“Long Cung gần đây có động tĩnh gì không?”
“Yêu Nguyệt tỉ tỉ ở Long Cung hơn một tháng, tổ chức sinh nhật cho mẫu hậu, rồi ở trong cung điện của huynh!”
Yêu Nghiệt, “…”
Mẹ kiếp, Cơ Yêu Nguyệt đúng là đồ phụ nữ mặt dày khốn khiếp! Không giết cô ta thì không thể trút được căm phẫn!
Lần sau gặp lại cô ta, nhất định phải giết chết!
Có điều hiện giờ vẫn là hỏi động tĩnh của long cốt đã.
Yêu Nghiệt hắng giọng, “Tiểu Thập, đốt long cốt của huynh, đệ có biết để ở đâu không?”
Tiểu Thập đơ ra một lúc, lập tức lắc đầu, “Đệ không biết, không phải Phụ vương đem cất sao? Huynh hỏi cái này làm gì vậy? Lẽ nào là muốn Tiểu Thập trộm ra đưa cho huynh?”
Sau đó không chờ Yêu Nghiệt phản ứng, cậu ta liền nắm nắm đấm quyết tâm nói, “Được! Đệ sẽ giúp huynh đi trộm!”
Sau đó, ốc biển liền mất tín hiệu.
Yêu Nghiệt mặt đơ ra, lại nói đệ đệ này của hắn, có cần phải nói gió lại thành mưa thế không?
Có điều cũng tốt, nó trộm long cốt cũng sẽ biết long cốc rốt cuộc còn hay không.
Mong là… vẫn còn.
Tuy nhiên, long cốt bị trộm đã là sự thật rồi.
Cậu nhóc chạy tới trong cung điện của Long Vương, thấy Long Vương mặt đang bần thần từ trong thư phòng đi ra.
Long cốt của con trai ông ta bị trộm rồi!
Rốt cuộc là tên đáng giết nghìn đao nào làm?
Ông ta tưởng rằng mật thất của ông ta rất an toàn, ngoài ông và thê tử ra sẽ không có người nào biết nữa.