Tóm lại, trái tim mang ý tốt của Lăng Đầu Thanh đều đã bị mang cho chó ăn, không lợi ích thì thôi, lại còn bị đại vương nhà gã âm thầm ghi nhớ!
Tội danh chính là, ừm, suốt ngày không chăm chỉ làm việc chỉ biết bôi nhọ hắn.
Yêu Nghiệt âm thầm đưa ra quyết định, tập hợp đủ bảy tội danh của Lăng Đầu Thanh sẽ đuổi gã về núi Long Thủ để tuần tra núi.
Có điều hiện giờ hắn nhất định phải chứng minh cho bản thân.
“Vợ, anh thề là không có quan hệ gì với đám rắn cái đó! Em phải tim anh hoàn toàn trong sạch.”
Đậu Đậu, “… Em tin.”
“Ừ ừ, em tin là tốt rồi, vậy… chúng ta vẫn thi vào trường đại học Yêu Đô chứ?”
Đậu Đậu lắc đầu, “Không được, tuy rằng đúng là em tin anh, nhưng em không tin được bọn họ!”
Đã có vết xe đổ trước đó của Lạc Thi Nhã, cô hiện giờ thậm chí còn không muốn động vật giống cái nào xuất hiện trước mặt Yêu Nghiệt trong phạm vi một mét.
Đi Yêu Đô?
Vậy chẳng phải là tự tìm đau khổ cho mình sao!
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, ngày hôm sau, Tiểu Bạch quả nhiên tìm được một tấm thiệp mời tham dự bữa tiệc sinh nhật của Tô Thành Minh tập đoàn Tô Thị.
Nghe nói là lấy trộm từ phòng ngủ của mẹ cô ấy, có hai tấm, vừa đủ cho Đậu Đậu.
Thực ra ý của Tô tổng đó là hai mẹ con mỗi người một tấm.
“Nói vậy là mẹ cô không đi à? Cô cứ trộm thiệp mời của bà ấy như thế, bà ấy muốn đi thì phải làm sao?”
Tiểu Bạch tỏ ý vô tội, “Tôi hỏi mẹ rồi, mẹ nói sẽ không đi.”
Đậu Đậu, “… Lỡ bà ấy chỉ nói một đằng làm một nẻo thì sao?”
Sắc mặt Tiểu Bạch bống chốc ngập ngừng, “Chắc là không đâu. Mẹ tôi trước giờ nói một không nói hai. Huống hồ tôi cũng đã trộm rồi, bây giờ mang về cũng đã muộn.”
Đậu Đậu, “… Đó là ngày thường, nhưng ở việc này, có người nào có thể nói một không nói hai chứ? Trước đây chẳng phải cô cũng kiên quyết không gặp Trương Khải Bình hay sao? Bây giờ còn không gọi anh ta là chồng, giúp anh ta nấu cơm, làm ấm giường cho anh ta à?”
Khuôn mặt Tiểu Bạch đỏ ửng, “Đậu Đậu!”
“Nhưng nói này, hai người còn chưa kết hôn mà ở cùng nhau như vậy, mẹ cô đồng ý hả?”
“Mẹ… mẹ tôi đã gặp mẹ anh ấy rồi, sắp định thời gian kết hôn rồi.”
Đậu Đậu bắt đầu sững người, “Nhanh vậy à? Mẹ cô với mẹ anh ta không cần suy nghĩ chút hả?”
“Suy nghĩ á, mẹ tôi cảm thấy con người anh ấy rất tốt. Còn về mẹ anh ấy, ừm, bà cảm thấy tôi chỉ cần có thể sinh con cho anh ấy là được.”
Đậu Đậu hoàn toàn sững sờ, “Yêu cầu này cũng thật là… quá đơn giản quá dễ dàng!”
Tiểu Bạch xấu hổ một lát, “Tôi… tôi cũng không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy. Có lẽ là hổ mẫu sinh hổ tử, Khải Bình tốt như vậy, mẹ anh ấy cũng không thể là một người vô lý làm loạn được.”
Đậu Đậu, “Nói cũng rất có lý. Khi hai người kết hôn nhớ chít một tiếng, tôi lì xì hai người dày một chút.”
Tiểu Bạch đỏ mặt, “Còn sớm mà.”
Thấy Tiểu Bạch xấu hổ, Đậu Đậu liền kết thúc câu chuyện, “Được rồi, không nói nữa, chúng ta đi thôi.”
Yêu Nghiệt ẩn thân đi theo sau hai người, cuối cùng không nhịn được giơ tay chọc chọc Đậu Đậu.
Đậu Đậu quay đầu lại, Yêu Nghiệt bĩu môi, “Vợ, người ta cũng muốn kết hôn!”
Khóe miệng Đậu Đậu đột nhiên giật mạnh, sau đó quay đầu một cái, không thèm để ý đến hắn.
Kết hôn?
Cô cũng muốn chứ!
Nhưng còn chưa đến tuổi được pháp luật cho phép kết hôn.
Nóng vội cũng không có tác dụng gì!
Hơn nữa, bọn họ bây giờ so với đã kết hôn thì có khác gì biệt?
Không đúng, vẫn là không giống nhau, cô còn chưa mặc áo cưới nữa.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu quay đầu nhìn Yêu Nghiệt, “Nhất định phải kết hôn rồi, chỉ có điều, không phải bây giờ.”
Yêu Nghiệt bĩu môi, “Vậy nếu anh có cách để bây giờ kết hôn thì sao?”
Đậu Đậu, “… Chí ít cũng phải đợi em đến tuổi trưởng thành đã!”
Yêu Nghiệt vẫn gật đầu, “Ừ, đợi em đến tuổi trưởng thành thì kết hôn.”