Kính Linh cảm thấy bản thân là một thần thú rất vô dụng, trước đây lúc có thể nói nó không nói, bây giờ muốn nói lại không thể nào nói được.
Thế nhưng nó vẫn còn một việc có thể làm…
“Ly Cửu Ca, ngài mang trả tôi cho cô ấy, tôi đồng ý nhận cô ấy làm chủ!”
Vốn dĩ đồ đạc của Thần giới không thể nhận Ma tộc làm chủ. Nhưng cô gái này lại không giống vậy, tuy rằng cô ấy là Ma tộc, nhưng trên người lại hoàn toàn không có chút Ma khí. Nó có thể nhận cô ấy làm chủ, thời điểm cần thiết có thể giúp cô ấy một tay.
Yêu Nghiệt thấy con Tứ Bất Tượng vẻ mặt nghiêm túc, khụ, hắn không biết tại sao bản thân lại cảm giác như vậy. Tóm lại, trên gương mặt nai lông lá xồm xàm, biểu cảm chỉ có thể dùng nghiêm túc để miêu tả.
Yêu Nghiệt suy nghĩ một lúc rồi nói, “Được!”
Sau đó Tứ Bất Tượng liền cắn đầu ngón tay của Đậu Đậu, hút máu của cô, tự động đi vào trong vòng tay huyền thiết của cô.
Đậu Đậu ngủ mơ cau mày lại, sau đó quay người, ôm lấy Yêu Nghiệt tiếp tục ngủ.
Yêu Nghiệt thở dài, giơ tay vuốt mái tóc cô, khẽ giọng nói bên tai cô, “Bất luận xảy ra việc gì, anh đều sẽ không từ bỏ em. Ít ra hiện giờ, em vẫn còn sống…”
Không còn thứ gì có thể sánh với nỗi đau khổ của sự chờ đời đằng đẵng.
Chỉ cần cô còn sống, thì hoàn cảnh của hắn tuyệt đối sẽ không khốn khổ như một nghìn năm trước đó.
Ít ra cô còn sống, hắn còn có phương hướng nỗ lực…
Kính Linh nhận Đậu Đậu làm chủ, nằm trong vòng tay của cô sa vào tình trạng chán ghét bản thân.
Nhận một người trong Ma tộc làm chủ, chắc nó điên mất rồi!
Có điều, ai bảo nó bình sinh thích nhất là người dám yêu dám hận chứ?
Điều quan trọng nhất đó là nếu âm mưu của Cơ Yêu Nguyệt thật sự thành công, vậy thì không biết Thần giới sẽ bị ả ta làm khuấy đảo thành thế nào nữa?
Thật không biết các vị thần bên trên nghĩ thế nào mà vất nó xuống để nó phải nhận Cơ Yêu Nguyệt làm chủ?
Nếu nó thật sự nhận Cơ Yêu Nguyệt làm chủ, vậy chẳng phải là nối giáo cho giặc sao?
Chi băng nhận cô gái của Ma tộc này làm chủ.
Vốn dĩ nó đã nằm trong lòng bàn tay của cô gái Ma tộc này hơn một trăm năm rồi, thật sự là khinh thường phong cách nhân phẩm của cô ấy. Cô ấy cũng hệt như gã sư huynh Vô Ngân, thực đúng là một nữ lưu manh phóng đãng vô lễ. Lỗi lớn không phạm, lỗi nhỏ là có đầy!
Nhưng từ khi nhìn ra Cơ Yêu Nguyệt vì muốn giải hàn độc mà tìm đến hỏa quỷ Liệt Diệm, nó đã hoàn toàn mờ mịt rồi. Cơ Yêu Nguyệt có thể nói là buộc lòng phải làm vậy, nhưng dù nó có nghĩ thế nào cũng không thể chấp nhận được!
Tại sao không thể chờ đợi thêm chứ?
Chờ đợi thêm, cô ta có thể gặp được nó rồi, nó có thể nói cho cô ta cách giải hàn độc mà. Sau đó nó cứ liên tục an ủi bản thân, không sao, Cơ Yêu Nguyệt là vì bất đắc dĩ mà thôi. Ly Cửu Ca đều vì Ma tộc mà nổi trận lôi đình tàn sát Tứ Hải, Cơ Yêu Nguyệt tại sao không thể vì giải được hàn độc mà không thể ở bên cạnh Liệt Diệm được chứ?
Thế nhưng điều đó lại không thể an ủi bản thân nó được, theo sau đó Cơ Yêu Nguyệt bày ra các kiểu hãm hại cô gái của Ma tộc, nó hoàn toàn đã nhận rõ bộ mặt thật của Cơ Yêu Nguyệt.
Tuy rằng cô gái Ma tộc lỗi lớn không phạm lỗi nhỏ lại đầy rẫy, nhưng ít ra người ta không làm những việc nhẫn tâm không có tính người.
Cơ Yêu Nguyệt không phạm lỗi nhỏ, nhưng một khi bắt đầu phạm lỗi thì sẽ là lỗi lầm không thể khoan dung!
Cho nên, so sánh với Cơ Yêu Nguyệt, nó bỗng cảm thấy cô gái Ma tộc không hề đáng ghét như thế nữa.
Kính Linh thở dài, cảm thấy cuộc đời làm thú của nó một khi đã nhận Ma tộc làm chủ thì đã không ngừng lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Cũng không biết làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay là sai nữa?
Có điều làm thì đã làm rồi, nó cũng không hối hận.
Ai bảo cái cô Cơ Yêu Nguyệt đó, làm việc lại không từ thủ đoạn như vậy chứ? Ả ta lại muốn dùng long cốt làm vật dẫn, hoàn toàn tráo đổi linh hồn của Ly Cửu Ca và Sở Minh Hiên.