Mọi việc đã chuẩn bị xong chỉ chờ thời cơ đến, chỉ cần đợi Đậu Đậu và Sở Ngọc Bình đến Sở gia, ả sẽ lập tức ra tay đổi hồn cho họ.
Từ thời khắc Đậu Đậu bước vào Sở gia, mọi việc đã thay đổi đến mức không còn cách cứu vãn…
Sở Ngọc Bình dẫn Đậu Đậu đi dạo trong sân vườn, mí mắt Đậu Đậu bắt đầu giật liên tục.
Yêu Nghiệt nắm lấy tay cô an ủi, cô suy nghĩ một lúc, vẫn là dùng ánh mắt hỏi hắn, liệu có xảy ra chuyện gì không? Hay là chúng ra đi thôi?
Yêu Nghiệt nghĩ đến lời của Kính Linh, lắc đầu nói, “Chuyện nên đến cũng sẽ đến, chuyện không nên đến cũng không cần lo lắng, đừng nghĩ nhiều, chỉ là tiệc tại gia mà thôi.”
Đậu Đậu thở dài, sau đó đi cùng người nhà Cố gia vào trong.
Buổi sáng nay, cô phát hiện Yêu Nghiệt đã trả Thiên Vấn cho cô. Hành động này khiến cô cảm thấy sẽ có chuyện gì không hay sắp xảy ra. Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu, muốn hỏi Thiên Vấn, lại không có đủ linh lực thúc đẩy. Thậm chí cô còn không biết Kính Linh đã nhận cô làm chủ.
Bởi vì Kính Linh sợ cô hỏi việc này nên dứt khoán trốn vào trong Thiên Vấn nằm ngủ, cầu khấn Đậu Đậu sau khi phát hiện nó nhận cô làm chủ, sẽ không tức giận mà một chưởng hủy diệt nó. Suy cho cùng, nó rõ ràng đã nhận cô làm chủ rồi, đối với việc sắp xảy ra vẫn chưa nhắc nhở.
“Đậu Đậu, ngẩn người ra làm gì thế? Bà ngoại đang hỏi con kìa.”
Bà Sở của Sở gia rất hiền từ, thấy Đậu Đậu ngẩn ngơ cũng không tức giận, chỉ vui vẻ hỏi lại một lần nữa, “Dạo này học hành có mệt không?”
Đậu Đậu, “… Cũng bình thường ạ.”
“Niệm Nô Kiều thế nào rồi? Đừng có để bản thân mệt quá, dù sao cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Đậu Đậu gật gật đầu, “Vâng, cháu biết rồi ạ.”
Cô có chút thấp thỏm không yên, luôn vô thức muốn nhìn ra cửa ngoài. Yêu Nghiệt tựa vào đó, không biết đang nghĩ gì. Đậu Đậu muốn hỏi lại không có cách nào để hỏi, chỉ có thể lúc lúc lại nhìn hắn một cái.
Nhìn thấy Đậu Đậu cứ nhìn ra ngoài cửa, chú Tư Sở mỉm cười, “Minh Hiên có chút chuyện phải làm, một lát nữa sẽ đến.”
Anh ta không hề biết kế hoạch của Cơ Yêu Nguyệt, tưởng rằng Sở Minh Hiên ở lại trong mật thất để tu luyện.
Đậu Đậu ngượng ngùng không thôi, “Cháu không muốn nhìn thấy anh ta.”
Chú Tư Sở cười không nói gì, trong lòng thực ra vẫn còn cho rằng cháu trai nhà mình có cơ hội. Anh ta không cảm thấy mình tính toán sai, đường vận mệnh của Sở Minh Hiên thực sự có một đoạn đan xen với vận mệnh của cô. Hai đứa chúng nó vẫn còn cơ hội.
Chỉ có điều, cơ hội không nhiều…
Người nói vô ý, người nghe có ý.
Ông Sở vừa nghe thấy vậy, lập tức mở lời, “Đậu Đậu thích Minh Hiên à? Tốt! Ông cũng thích Đậu Đậu, nếu Đậu Đậu có thể làm vợ của Minh Hiên thì cả đời này của ông coi như đã đủ rồi!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh một cái, “Ông ngoại, ông đừng quên giờ con là cháu nuôi ngoại của ông đấy! Ông bảo cháu ở cùng cháu trai ông, ông không hồ đồ đấy chứ?”
Ông Sở thích tính cách thẳng thắn của Đậu Đậu, cười hi hi nói, “Vậy thì đã sao? Chúng ta cũng đâu có chung huyết thống!”
Đậu Đậu, “… Cháu có người yêu rồi.”
Ông Sở sầm mặt xuống, “Ai thế! Ai dám cướp vợ của cháu trai ta?”
Đậu Đậu trợn mắt, “Cháu không nói cho ông.”
Nói xong vô thức nhìn Yêu Nghiệt một cái, liền phát hiện không biết từ lúc nào Yêu Nghiệt đã bị ngã dưới đất.
Đậu Đậu kinh ngạc, không cần quan tâm những người có mặt ở đây nghĩ gì, vội vàng chạy đến đỡ hắn.
Thế nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, Yêu Nghiệt lại mở mắt ra.
Hắn nhìn chằm chằm Đậu Đậu trước, sau đó do dự một lúc, đưa tay ra… vuốt vuốt mái tóc cô.
“Anh không sao.”