Ông Sở vẫn đang luôn miệng nói cháu trai ông tốt, tuy không thích cười nhưng bụng dạ rất tốt, ngốc nghếch nhiều tiền dễ bị đẩy ngã!
Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh, trong lòng nghĩ, ông có đang nói về cháu ruột của mình không vậy?
Không thích cười là thật, nhiều tiền cũng không coi là giả, nhưng ngốc nghếch, tốt bụng gì đó, quả thật là vô lý!
Đậu Đậu chỉ cười mà không nói gì, cũng không vạch trần. Trái lại Sở Minh Hiên nãy giờ vẫn đứng tựa cửa, lại có đôi phần không biết làm sao… Ông nội thật là…
Người lớn đang nói chuyện, quản lý nhà bếp đã đẩy một chiếc xe thức ăn của gia đình lên, trên dưới ba tầng, mỗi tầng đặt ba món.
Những chiếc đĩa thức ăn đó rất nhỏ, không to hơn lòng bàn tay là mấy. Vừa nhìn đã biết là chuẩn bị đồ ăn bà bầu cho Sở Ngọc Bình.
Sở Ngọc Bình từ sau khi mang thai thích ăn món Trung, mấy món này chính là dựa vào cách nấu món ăn thường ngày truyền thống của Cửu Châu để chế biến. Không thêm bột ngọt không thêm hạt nêm, ít dầu ít muối.
Đậu Đậu nhìn xong kèm theo một trận sụt sùi, trong lòng nghĩ, nếu Yêu Nghiệt bắt cô ăn những thứ không có mùi vị này, cô nhất định sẽ chết mất.
Thế nhưng Sở Ngọc Bình lại còn vui vẻ ăn chỗ thức ăn đó. Cách bao nhiêu năm mới lại mang thai lần nữa, bà cẩn thận cảnh giác từng li từng tí, những món không nên ăn bà cũng không động vào một chút nào.
Sau khi món của Sở Ngọc Bình được đưa lên, rất nhanh sau đó, thức ăn của những người còn lại cũng được đưa lên.
Ông Sở đề nghị mọi người qua bàn ăn ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện, ông còn muốn Đậu Đậu tiếp cận cháu trai của mình, ông cho rằng cháu trai ông trên đời này chỉ có một, tốt đến mấy cũng không thể tốt hơn nó!
Đậu Đậu nghe đến nỗi tai như mọc cả kén, vừa định nói gì đó, ông cụ đã vỗ đùi, “Đúng rồi! Minh Hiên sao giờ vẫn chưa đến? Nó có việc gì mà đến cơm cũng không ăn thế?”
Chú Tư Sở nhíu mày, ung dung đứng dậy nói, “Tôi đi xem thế nào.”
Ông cụ không dám sai bảo chú Tư Sở, nhưng chú Tư Sở đã đứng lên đi ra ngoài rồi, ông cũng hoàn toàn từ bỏ.
Nếu lão tổ tông đã muốn đi gọi, vậy thì cứ để người đi gọi đi.
Chỉ có điều ông có chút lo lắng, lo lắng Minh Hiên ở quá gần lão tổ tông, cũng sẽ biến thành bộ dạng thần bí khó đoán đó.
Minh Hiên tuổi còn nhỏ, không cần thiết phải tiếp xúc với lão tổ tông sớm như vậy, cho dù tương lai có cần phải kế thừa gia nghiệp của Sở gia thì ít nhất cũng qua hai năm nữa.
Đáng tiếc, ông đã không còn là chủ của Sở gia, cũng không nói được mấy câu…
Ông Sở thở dài, nhìn chằm chằm bóng lưng của chú Tư Sở, lại bắt đầu đẩy Đậu Đậu cho cháu trai ông.
Đậu Đậu tai trái nghe vào tai phải lại nghe ra, díu cả mắt vào chỉ nghe không nói gì.
Có điều, có một việc mà cô thấy rất tò mò. Sở Minh Hiên, tại sao lại tăng cấp nhanh như vậy?
Trước đó Tên Ngốc có nói với cô, Sở Minh Hiên là đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh, nhưng người tu đạo của Sở gia chỉ có chú Tư Sở, lẽ nào chú Tư Sở thực sự có bản lĩnh hóa mục nát trở nên thần kì sao?
Nhìn thế nào, cảm nhận thế nào cũng thấy tư chất của Sở Minh Hiên bình thường.
Chú Tư Sở rốt cuộc đã dùng cách gì mà khiến cậu ta tiến bộ nhanh như vậy?
Không lẽ thật sự giống những lời của Sở Minh Hiên, đó là công lao của chiếc sáo ngọc đời chữ Giáp đó?
Cho nên, Đậu Đậu nhìn chằm chằm theo bóng lưng của chú Tư Sở, mang theo vài phần trầm tư.
Chú Tư Sở cẩn thận đi về tiểu viện của mình, đẩy cửa phòng xuống mật thất thì bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc. Toàn thân Sở Minh Hiên đầy máu đang quỳ trên mặt đất đầy băng, vùng da nơi sống lưng bị lật ra, đã lộ cả xương trắng. Hai tay Cơ Yêu Nguyệt thẫm đầy máu tươi, khóe miệng lại cong lên một cách kì dị.
Ả dùng một thủ đoạn cực kì dịu dàng để vỗ về đoạn xương sống lộ ra ngoài của Sở Minh Hiên, giống như là… vỗ về người yêu của mình vậy!