Sở Liên Thành nhất thời chóng mặt, đứng sững lại tại chỗ, hai chân như nhũn ra, không bước nổi một bước.
Vết thương trên người Minh Hiên rất nặng, máu cũng chảy rất nhiều. Xương sống đặt sai vị trí, dường như bị người khác trực tiếp vặt gãy để lấy ra, rồi đặt lại vào đó.
Động tác của Cơ Yêu Nguyệt vẫn không dừng, dựng đứng xương sống, từ bên cạnh lấy một cây kim đã luồn sẵn sợi ruột cừu, từng mũi từng sợi giống như khâu quần áo vậy, khâu da của Sở Minh Hiên lại.
Động tác của ả cực kì chậm rãi, thậm chỉ có thể gọi là dịu dàng.
Khâu xong vết thương sau lưng Sở Minh Hiên xong, trên tay ả ngưng kết linh lực lại, từng chút từng chút một phẩy qua lưng của cậu ta.
“Cơ Yêu Nguyệt! Cô đã làm gì với Minh Hiên vậy?”
Sở Liên Thành định thần lại đi về phía đó, đẩy Cơ Yêu Nguyệt ra, bàn tay run rẩy, không dám động đến Sở Minh Hiên.
Anh ta như muốn phát điên, anh ta không dám tin người phụ nữ điên rồ trước mặt mình là người mà anh ta yêu thương.
“Cơ Yêu Nguyệt! Sao cô lại ra tay tàn nhẫn với Minh Hiên như vậy? Nó còn là một đứa trẻ! Cô làm những thứ này, không cảm thấy lương tâm bất an sao?”
Cơ Yêu Nguyệt bất ngờ bị Sở Liên Thành mắng chửi, đập tay tách Sở Liên Thành ra, “Cút ra! Đừng có cản ta! Ta sắp thành công rồi, ta sắp thành công rồi! Ha ha ha! Ly Cửu Ca, chàng là của thiếp!”
Cơ Yêu Nguyệt ngửa mặt lên cười, hai tay che lên lưng của Sở Minh Hiên không ngừng truyền công lực, cứ cười cứ cười, trên khuôn mặt lại càng nhiều thêm hai hàng lệ.
Ả thành công rồi! Ả vui mừng quá mà đổ lệ!
Từ nay trở đi, Ly Cửu Ca đã là của một mình ả!
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Sở Minh Hiên hừ nhẹ một tiếng rồi mở mắt ra. Hắn hốt hoảng một lát sau đó ngồi bật dậy, động tác quá mạnh đã ảnh hưởng đến vết thương sau lưng, lại hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng lướt sang nhìn Cơ Yêu Nguyệt.
Nhìn rõ người trước mặt mình, hắn vô tình hất ra, đôi môi mấp máy, chỉ nói một chữ, “Cút!”
Cơ Yêu Nguyệt bị hắn hất ra như hất thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu, khuôn mặt thanh khiết thoát tục chứa đầy sự kinh ngạc, “Chàng… chàng nói gì?”
“Ta nói… Cút!”
Sở Minh Hiên đứng dậy, có thể rõ ràng cảm nhận được đây không phải là cơ thể của hắn.
Trong cơ thể này có một phần rất quen thuộc, đó chính là long cốt ở sau lưng.
Cơ Yêu Nguyệt dùng long cốt của hắn phát huy bí thuật của Thần tộc. Dám… đổi linh hồn của hắn vào cơ thể của Sở Minh Hiên!
Tốt, rất tốt!
Nếu ả dám cả gan làm như vậy, ắt hẳn cũng đã có giác ngộ chết tử tế rồi!
Có điều trước khi giết ả, hắn vẫn muốn mặc quần áo trước.
Không quen với việc ở trước mặt người khác lõa thể là thứ nhất, điều quan trọng hơn, vợ là một người hay ghen, bình thường người khác nhìn chằm chằm hắn một chút đã không vui rồi. Cơ thể này tuy không phải là của hắn, nhưng hiện giờ người sử dụng là hắn.
Cho nên chú Tư Sở chỉ nhìn thấy Sở Minh Hiên đứng dậy từ mặt đất lạnh lẽo, sau đó lưu loát nhanh chóng nhặt quần áo đang ở dưới đất lên mặc vào người, vừa quay đầu đã bóp chặt cổ của Cơ Yêu Nguyệt.
Nó giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, toàn thân từ trên xuống dưới đều là khí chất của vương giả. Nó dùng một ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Cơ Yêu Nguyệt, trong sự căm ghét còn mang theo sự khinh thường cực độ.
Minh Hiên sẽ không có biểu cảm như vậy!
Tuy trong xương cốt của Minh Hiên là một kẻ liều mạng, nhưng trên người nó tuyệt đối không có loại khí thế lấy một đấu trăm này.
Liên kết nghĩ đến những lời Cơ Yêu Nguyệt vừa nói, lẽ nào người này là… Ly Cửu Ca?
Không thể nào, tuyệt đối không thể!
Ly Cửu Ca là Yêu Đô chí tôn, trên người hắn ít nhất cũng có bốn nghìn năm công lực. Lịch sử trên dưới khắp Cửu Châu cũng chỉ đến năm nghìn năm mà thôi. Biển người mênh mông, căn bản không ai có thể ngang hàng với hắn!
Cơ Yêu Nguyệt sao có thể làm được chứ? Sao ả ta có thể khiến Minh Hiên biến thành Ly Cửu Ca được?
Trong lúc chú Tư Sở còn không dám tin vào sự việc này, Yêu Nghiệt đã hừ nhẹ một tiếng buông tay, ôm ấy xương bả vai của mình.