Mùi trên người bọn họ giống nhau, giống như vậy… nhưng hắn vẫn không bắt chước được.
Bởi vì hắn không phải là Yêu Nghiệt!
Đậu Đậu hít sâu một hơi, đẩy mạnh ‘Yêu Nghiệt’ ra.
Sau đó cô lại đeo kính lên, giải thích không hề sơ hở với ‘Yêu Nghiệt’, “Cậu ta dù sao cũng là anh họ của em, em cũng không tiện quá đáng quá. Lão… Lão Cửu, anh hiểu ý em chứ?”
Vừa rồi Sở Minh Hiên rất khác thường, cậu ta lại căng thẳng lo cho cô như vậy, hơn nữa, cô đối với cậu ta… có chút động tâm.
Chẳng lẽ, linh hồn trong thân thể của Sở Minh Hiên mới là Lão Cửu nhà cô?
Cô phải đi xác nhận lại xem.
Vì vậy…
“Anh ngủ trước đi, em vẫn muốn xem phim thêm một lúc nữa.”
Thấy Đậu Đậu coi như đã tha thứ cho cậu, ‘Yêu Nghiệt’ khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói, “Ừ, anh biết rồi, anh đi đút cho con ăn đây.”
Đậu Đậu khựng lại, sau đó quay đầu, “Bỏ đi, không xem nữa.”
Con vẫn còn ở trong tay gã, cô không thể để lộ là cô đã nhận ra sự thật quá nhanh được.
Nếu không, ngộ nhỡ cái tên không biết là cái quỷ gì này hại hai đứa bé nhà cô thì sao?
Yêu Nghiệt không có ở đây, cô không thể để cho hai đứa bé xảy ra chuyện được!
Còn Sở Minh Hiên rốt cuộc có phải là Yêu Nghiệt nhà cô hay không, sau này vẫn có cơ hội để kiểm tra.
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu lên tinh thần chớp mắt với ‘Yêu Nghiệt’, “Không có Viên Viên ở bên cạnh, em thật sự cũng không thích xem Cừu vui vẻ!”
‘Yêu Nghiệt’ cong môi, hoàn mỹ như thật, “Vậy… Sở Minh Hiên thì làm thế nào?”
Đậu Đậu liếc về phía Sở Minh Hiên đang ngồi trên sofa, khẽ cắn răng nói, “Không làm thế nào cả, kệ cậu ta đi. Đóng cửa, ngủ!”
Sau đó cửa phòng dành cho khách ầm một tiếng đóng lại, ‘Sở Minh Hiên’ ngơ ngẩn hoàn hồn lại, sau đó giơ tay lên nhìn, khẽ thở dài một cái, “Haiz…”
Vợ không nhận ra hắn, vợ cùng với tên giả mạo đó… Đợi đã, vừa rồi Nhiễu Lan Đằng chỉ còn lại hai cái lá thôi!
Đây là chuyện gì thế?
Chẳng lẽ lá cây đã mọc ra từ Nhiễu Lan Đằng còn có thể co lại à?
‘Sở Minh Hiên’ không ngồi yên nổi, đứng lên đập cửa ầm ầm, “Đậu Đậu, Đậu Đậu? Chân em sao rồi? Có sao không?”
Đậu Đậu ôm Viên Viên đang ăn linh quả trong lòng, vừa buồn bực vừa rống lên, “Liên quan gì đến anh? Tôi ngủ rồi!”
“Em không thể ngủ cùng với hắn được! Hắn… hắn là yêu!”
Đậu Đậu chấn động, sau đó gào lên, “Yêu thì làm sao? Yêu cũng là con yêu mà tôi thích!”
Nếu như hắn thật sự là Yêu Nghiệt, sẽ không bị cô quát mà lui đúng không? Hắn sẽ không trơ mắt nhìn mình ngủ chung giường với người khác chứ? Đúng không?
Đậu Đậu lòng đầy hi vọng, nhưng ở ngoài cửa lại không có động tĩnh gì.
Đậu Đậu thở dài, quả nhiên vẫn là ảo giác của của cô, Sở Minh Hiên sao lại là Yêu Nghiệt được chứ?
Nếu như hắn không phải là Yêu Nghiệt, vậy vừa rồi cô…
“Kim Đậu Đậu! Nếu như em dám ngủ cùng hắn, anh sẽ đi nói cho cô biết! Em đừng tưởng anh nói đùa nhé, nếu em ép anh thì chuyện gì anh cũng làm được hết!”
Đậu Đậu kéo mạnh cửa ra, “Anh nói cái gì?”
“Anh nói, nếu như em dám ngủ cùng hắn, anh sẽ đi nói cho cô biết em vẫn còn vị thành niên mà đã ở chung với hắn! Còn… còn sinh ra hai đứa con nữa!”
“… Cô anh sẽ không tin đâu.”
‘Sở Minh Hiên’ im lặng một lúc lâu, đột nhiên móc điện thoại ra.
Sau đó không đợi Đậu Đậu phản ứng lại, lạch bạch đi vào trong phòng chụp hai tấm ảnh.
Trong ảnh, ‘Yêu Nghiệt’ ôm hai đứa bé ngồi trên giường, một đứa bé dễ thương trong đó còn có cái đuôi nhỏ mập mạp nữa.
Sau khi chụp xong, ‘Sở Minh Hiên’ hung dữ mở miệng, “Bây giờ cô anh sẽ tin rồi chứ?”