Đậu Đậu không tự chủ được cong môi, sau đó phản ứng được tên giả mạo kia vẫn còn ở đó, cô lập tức thu lại biểu tình, “Cô anh sẽ không tin đó là đứa bé do tôi sinh ra đâu.”
“Vậy thì đã thế nào? Cô sẽ hiểu nhầm đây là con của ngài Cửu! Cô sẽ không cho phép em ở bên một người đã có con đâu!”
‘Sở Minh Hiên’ nói xong, giơ tay ra định kéo ‘Yêu Nghiệt’ ra khỏi phòng.
‘Yêu Nghiệt’ theo bản năng ôm lấy Biển Biển, đầu ngón tay thon dài cách cái cổ nhỏ bé của Biển Biển không quá mười cm.
Đó là hành động vô ý thức của ‘Yêu Nghiệt’, không hề có ý làm tổn thương Biển Biển, dẫu sao đó cũng là con của Đậu Đậu và Xà yêu, mà hắn bây giờ là Xà yêu.
Nhưng Đậu Đậu nhìn thấy thế lại cực kỳ hoảng sợ, vội vàng mở miệng ngắt lời ‘Sở Minh Hiên’, “Đủ rồi! Sở Minh Hiên, anh đừng có quản nhiều nữa! Anh làm như vậy… không cảm thấy bỉ ổi sao?”
Đậu Đậu nói xong, cũng không để ý ‘Sở Minh Hiên’ sẽ nghĩ như thế nào, cô vội vàng quay đầu nhìn ‘Yêu Nghiệt’.
Nhìn thấy đầu ngón tay ‘Yêu Nghiệt’ đã thả lỏng đặt lên bụng Biển Biển, cô lén thở phào nhẹ nhõm.
Bất luận thế nào, cô cũng không thể đem con ra đánh cược được.
Cho dù Sở Minh Hiên thật sự rất giống Yêu Nghiệt, cô cũng… không thể đánh cược.
Nhưng có thể khẳng định là Sở Minh Hiên thật sự rất giống. Bất luận là điệu bộ cố tình gây sự hay là cách làm không từ thủ đoạn đều giống.
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu khẽ thở dài, “Lão Cửu, không bằng tối nay anh ở phòng khác đi. Nếu như Sở Ngọc Bình biết anh ở cùng với em, cái mặt già này của em thật sự không biết để đi đâu cả.”
‘Yêu Nghiệt’ gật đầu, “Được, anh biết rồi.”
Lời này chắc không sai, trong trí nhớ của Xà yêu, Đậu Đậu đuổi hắn đến phòng dành cho khách ngủ cũng không phải một lần hai lần. Lúc Sở Ngọc Bình đến phòng 912, cô bảo hắn giấu hai đứa bé đi cũng không phải một lần hai lần.
Cho nên cậu ta không cảm thấy Đậu Đậu đã nghi ngờ thân phận của cậu ta.
Còn nữa, nếu như cậu ta sớm biết lợi dụng cô mình để uy hiếp Đậu Đậu thì cô sẽ chịu khuất phục thì cậu ta đã sớm làm như vậy rồi.
‘Yêu Nghiệt’ đứng dậy đi đến căn phòng dành cho khách khác, Đậu Đậu quay đầu nhìn hai đứa bé ngoan ngoãn, lén thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô nói với ‘Sở Minh Hiên’, “Bây giờ anh hài lòng rồi chứ? Tôi có thể đi ngủ được chưa?”
Nếu như Sở Minh Hiên là Yêu Nghiệt, chắc chắn sẽ không vì cô quát hắn mà tức giận. Trừ việc không cho cô chung sống quá nhiều với người đàn ông khác ra, những chuyện còn lại, hắn đối với cô có thể nói là vâng lời răm rắp, dùng mọi cách để bao dung.
Quả nhiên ‘Sở Minh Hiên’ không tức giận, hắn gật đầu nói, “Ừ ừ, có thể có thể, em đi ngủ đi.”
Bất kể vợ có nhận ra hay không, dù sao chỉ cần vợ không cho cái tên giả mạo đó ngủ cùng là được.
Không phải là bị vợ mắng mấy câu thôi sao?
Cũng không mất miếng thịt nào cả!
Huống hồ, vợ cũng vì tưởng hắn là Sở Minh Hiên mới mắng hắn, người cô mắng cũng không phải là hắn!
‘Sở Minh Hiên’ cười he he, vui sướng vẫy tay với cô, “Ngủ ngon, em họ thân yêu ~”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Em họ cái đầu anh! Cút!”
‘Sở Minh Hiên’ xoay người đi, cút thật.
Đậu Đậu đỡ trán, đây thật sự là Yêu Nghiệt sao?
Hắn… sao lại chạy đến người Sở Minh Hiên được chứ? Bây giờ hắn thế nào rồi? Có bị thương không? Còn có thể quay lại như cũ không đây?
Ôi chao, chuyện gì thế này không biết?
Chạy đến người ai không chạy, tại sao lại chạy lên người Sở Minh Hiên hả?
Không được, ngày khác vẫn phải dành thời gian hỏi xem rốt cuộc có phải là hắn không, nếu không mà nhận nhầm, vậy cô sẽ mất mặt chết!