Đậu Đậu tức giận cười, “Giải thích? Anh muốn giải thích cái gì? Anh ta là anh họ của em, em ngồi xe anh ta đi học thì làm sao? Anh nói cho em biết, làm_sao?”
Nếu như đối phương thật sự là Lão Cửu nhà cô, có lẽ cô đã sớm nhận lỗi rồi. Nhưng gã không phải, cô hoàn toàn không cần chột dạ!
‘Yêu Nghiệt’ bị Đậu Đậu hỏi ngẩn ra một chút, không hiểu rốt cuộc là sai ở chỗ nào.
Tại sao, cậu ta rõ ràng dựa theo thói quen sống của Xà yêu mà làm, nhưng hiệu quả nhận được lại luôn không phải như mong đợi?
Để khỏi làm cho Đậu Đậu càng không vui hơn, cậu ta đành không nói gì nữa.
‘Sở Minh Hiên’ thu tất cả vào mắt, không tự chủ cong môi lên cười. Xem ra tối nay ngăn vợ mặc áo da nhỏ nhảy sexy gì đó sẽ dễ dàng hơn rồi.
Sở Ngọc Bình thấy vậy kinh ngạc vô cùng, “Minh Hiên? Cháu… cháu cười rồi?”
Khóe miệng ‘Sở Minh Hiên’ lập tức giật giật, “Cháu cười rồi thì sao ạ?”
Sở Ngọc Bình lắc đầu, “Không, không sao.”
Trời ơi trời ơi, đây nhất định là tình yêu thật sự, vì Đậu Đậu, ngọn núi băng nhỏ cả ngày xụ mặt không biết chữ cười viết như thế nào nhà bọn họ cuối cùng cũng có biểu cảm rồi!
Không nói gì nữa, người làm cô như bà ấy nhất định phải giúp!
Sở Ngọc Bình quyết định xong, liền dẫn Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’ đi ăn cơm tối…
Từ khi Sở Liên Phong thừa kế vị trí chủ nhà ở Sở gia, nhiều năm qua như vậy, đây là lần đầu tiên Sở gia náo nhiệt thế này.
Ông Sở và bà Sở sinh không ít con cái, nhưng ở lại bên cạnh họ chỉ có Sở Liên Phong. Những đứa bé còn lại đều rời khỏi Sở gia tự lập gia đình riêng, cũng chỉ ngày lễ ngày Tết mới trở lại một chuyến.
Sở Ngọc Bình có thể dẫn Đậu Đậu ở lại, hai ông bà vô cùng vui vẻ.
Ông Sở cảm thấy cháu đích tôn nhà mình cuối cùng cũng thông suốt, càng nhìn đứa cháu dâu Đậu Đậu này càng cảm thấy hài lòng.
Bà Sở ngược lại không cho Đậu Đậu có thể thành một đôi với Sở Minh Hiên được, chỉ là cảm thấy con gái của bà ấy cuối cùng cũng không cần về Cố gia chịu khổ nữa, thật là mừng vui vô hạn!
Cho nên bữa tối không có Cố Thanh Vân và Cố Trường Sinh, bà Sở hoàn toàn không kiêng dè nữa trực tiếp gọi bà lão của Cố gia là lão yêu bà Cố gia.
Sở Ngọc Bình vừa nghe thấy vậy liền đần mặt ra, “Mẹ! Mẹ nói cái gì thế?”
“Mẹ nói gì à? Mẹ không phải là nói cái lão yêu bà đó đối xử với con không ra gì sao!”
“Mẹ! Bà ấy là mẹ chồng của con, có không tốt với con thế nào thì mẹ cũng không thể nói trước mặt bọn nhỏ như vậy được!”
Bà Sở hình như cũng phát hiện ra không ổn, lúng túng nhìn ông Sở.
Ông Sở bị bạn già nhìn một cái, lập tức hỏi, “Minh Hiên, Đậu Đậu, hai đứa nghe thấy cái gì không?”
Đậu Đậu rất thức thời lắc đầu, làm ra vẻ không nghe thấy gì tiếp tục ăn cơm.
‘Sở Minh Hiên’ thì đang không ngừng gắp thức ăn cho Đậu Đậu, không trả lời, thái độ tương đối rõ ràng - bản thiếu gia đây đang bận phục vụ vợ, không nghe thấy bà nói gì hết.
Ông Sở rất hài lòng, “Nhìn đi, bọn nó căn bản là không nghe thấy gì cả. Hơn nữa bọn nó có nghe thấy rồi cũng không hiểu đâu. Mấy đứa nói xem, có đúng không hả?”
Đậu Đậu vội vàng gật đầu, ‘Sở Minh Hiên’ cũng gật đầu theo.
“Nhìn đi, bọn nó đều nói nghe không hiểu.”
Ông Sở thấy mình chiếm ưu thế, lập tức cảm khái, “Quả nhiên, con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, chỉ biết nói giúp nhà chồng.”
Khóe miệng Sở Ngọc Bình giật giật, lập tức cạn lời.
Bà ấy coi như phục cha ruột của mình rồi, có điều bà ấy càng bội phục Minh Hiên hơn. Vì Đậu Đậu mà ném cả tam quan đi, chắc chắn là cháu ruột của bà ấy chứ?
Đậu Đậu không nói giúp bà ấy bà cũng không làm gì được, Minh Hiên không nói giúp bà ấy…
“Đậu Đậu, anh con và ba con đã về nhà rồi, tối nay…”
“Cô nói đúng! Ngay trước mặt chúng cháu, bà nội sao có thể nói như vậy được chứ?”