‘Sở Minh Hiên’ đột nhiên phản bội, ông Sở lập tức đần mặt. Sau đó Sở Ngọc Bình liền cười, “Ba, ba nhìn đi, cháu trai của ba cảm thấy con nói đúng rồi kìa.”
Không đợi ông Sở phản ứng, bà liền khen ngợi nhìn Sở Minh Hiên một cái.
“Đậu Đậu à, thật ra thì mẹ muốn nói với con mẹ khá thích yên tĩnh, tối nay con cứ ở chỗ anh họ con đi nhé.”
Đậu Đậu, “…”
Ông Sở, “….”
‘Sở Minh Hiên’, “He he he, người có thai là lớn nhất, em họ em cảm thấy thế nào?”
Đậu Đậu đỡ trán, coi như hoàn toàn phục. Lại nói, cái lý do thích yên tĩnh của Sở Ngọc Bình quá sai. Thích yên tĩnh vậy sao hôm qua bà ấy không nói hả?
Có điều thật ra cô cũng không muốn đến chỗ Sở Ngọc Bình ở lắm.
Ngộ nhỡ nửa đêm tên giả mạo đó đánh lén cô thì làm thế nào?
Mặc dù người đàn ông của cô bây giờ không làm được gì cả, nhưng có hắn ở đây, dù sao cũng sẽ yên tâm hơn, đúng không?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu gật đầu, “Vâng.”
Sau đó ông Sở tỉnh ngộ ra, hóa ra Minh Hiên phản bội đều là vì Đậu Đậu!
Điều này ông ấy có thể hiểu được.
Nếu đã như vậy, ông ấy cũng đại nhân đại lượng không so đo với nó nữa.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất là giúp cháu trai của ông ấy theo đuổi được cháu dâu!
Nghĩ tới đây, ông Sở lập tức cười híp mắt nhìn Đậu Đậu, cứ phải gọi là thân thiết hòa nhã dễ gần.
Đậu Đậu, “… Ông nhìn cháu như vậy làm gì?”
“Không có gì, ông chỉ là cảm thấy cháu và Minh Hiên rất có tướng phu thê thôi!”
Đậu Đậu ho khan hai tiếng, suýt nữa làm cho mình sặc nước bọt mà chết, “Ông nói cái gì?”
Cô và Sở Minh Hiên có tướng phu thê, mắt ông cụ này không có vấn đề gì đấy chứ?
“Ông nói là hai đứa có tướng phu thê!”
Ông Sở bày ra vẻ thần toán, vuốt râu gật gù đắc ý, “Tiểu cô nương, lão phu xem thiên tượng bấm tay tính toán, trong mệnh của cô thiếu cậu ta!”
“Phụt!”
Sở Ngọc Bình không nhịn được cười ra tiếng, sau khi hoàn hồn lại vội kìm lại.
Hai vợ chồng Sở Liên Phong đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào chỉ làm nền. Minh Hiên thích, cụ ông cũng thích, xem ra Kim Đậu Đậu tám chín phần sắp trở thành người của Sở gia rồi.
Chỉ có chú Tư cau mày, liếc thấy một bên mặt nghiêng của ‘Yêu Nghiệt’ đen sì, lén thở dài.
Minh Hiên à Minh Hiên, ban đầu chú Tư đã nhắc nhở cháu bao nhiêu lần rồi, là tự cháu không nghe, trách ai được?
Bây giờ bí quá hóa liều đổi thân xác, kết quả, không phải vẫn như cũ sao?
Duyên phận của cháu và cô ấy, sớm đã đi tới kết thúc lúc cháu không chịu đưa ngọc bội cho cô ấy rồi.
Cho đến hôm nay, chú Tư cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Kim Đậu Đậu lại chung tình với Cửu điện hạ như vậy, nhưng trên sợi dây số phận lại có một đoạn quấn với Minh Hiên.
Bởi vì người quấn với cô căn bản không phải là Minh Hiên!
Chú Tư cảm thấy mình cần phải đi tìm ‘Yêu Nghiệt’ nói chuyện một chút.
Những hành động của Cơ Yêu Nguyệt khiến cho anh ta hoàn toàn tỉnh ngộ. Ả làm tất cả đều là vì Cửu điện hạ, bất luận anh ta có cố gắng thế nào đi nữa, ả cũng không nhìn anh ta thêm một cái.
Nếu đã như vậy, anh ta cần gì phải giúp người xấu làm điều ác?
Anh ta phải khuyên can Minh Hiên, trước khi cậu ta làm ra chuyện gì không thể nào vãn hồi, mau quay về con đường đúng đắn.
Dẫu sao, con người Cửu điện hạ, không, Tôn Thần Cửu điện hạ không phải là người bọn họ có thể tùy tiện trêu chọc.
Cơ Yêu Nguyệt còn có Long Vương đỡ lưng, sau khi sự việc bại lộ, có lẽ Long Vương sẽ nể tình ả là đứa trẻ mồ côi ở Tây Hải mà tha cho ả tội chết, nhưng bọn họ thì sao?
Bọn họ chỉ là một tán tu, có lẽ mạnh hơn người phàm, nhưng ở trước mặt thần vẫn nhỏ bé giống như con sâu cái kiến.
Sáu giới rộng lớn, biển người mênh mông, đắc tội với Long Vương, cõi đời này sẽ không có chỗ cho bọn họ nương thân nữa.
Cho nên không thể để Minh Hiên sai lại thêm sai…