‘Sở Minh Hiên’ ở bên ngoài nghe thấy rõ ràng, trong lòng đủ loại cảm xúc. Vợ mắng tên giả mạo đó, hắn nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng cô lại lôi tên hắn ra mắng, hắn cũng không biết nói cái gì cho phải.
Vợ rốt cuộc đã nhận ra hắn chưa hả?
Nếu như chưa nhận ra, vậy hình tượng của hắn ở trong lòng vợ thật đúng là như con chó rồi.
Cái tên giả mạo này lại dám bôi xấu hình tượng của hắn! Không cắt thằng em trai của cậu ta không rạch mặt cậu ta thì khó mà giải được mối hận trong lòng!
Yêu Nghiệt ở bên ngoài nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong phòng lại yên tĩnh kỳ lạ.
Đậu Đậu nói xong câu kia, mặt tên giả mạo liền đen lại, cậu ta yên lặng hồi lâu, đột nhiên ôm lấy Đậu Đậu đè xuống giường.
Viên Viên ở đầu giường đần mặt ra, nhưng Biển Biển lại nắm chặt quả đấm nhỏ không chút lưu tình đấm vào mặt tên giả mạo, “Buông mẹ tôi ta! Buông ra!”
Sở Minh Hiên theo điều kiện có phản xạ đẩy Biển Biển, sau khi hoàn hồn lại thấy mặt Đậu Đậu đỏ bừng lên, lập tức hoảng sợ.
“Vợ, anh…”
Đậu Đậu nói với mình không thể động thủ, bởi vì đối phương đang dùng thân xác của Yêu Nghiệt.
Cô phải lý trí, phải nghĩ đến hai đứa bé trước.
Nhưng… cô căn bản không nhịn được!
‘Sở Minh Hiên’ nghe thấy tiếng Biển Biển liền xông vào, xô cửa ra, cảnh hắn nhìn thấy lại khiến cho hắn nổi điên lên.
Vợ hắn bị tên giả mạo đè ở dưới người, tay tên giả mạo còn đặt ở trên eo vợ hắn…
Sau đó vợ hắn hít sâu một hơi, nói, “Tôi nghĩ tôi cần phải suy nghĩ một chút, chúng ta có nên tiếp tục ở bên nhau nữa không.”
‘Sở Minh Hiên’ hoàn hồn lại, giơ tay túm lấy tên giả mạo đó, không chút lưu tình đấm lên cơ thể cậu ta, không hề để ý chủ nhân của cơ thể kia thật ra chính là hắn.
Đậu Đậu yên lặng nhìn, không lên tiếng.
Cô đang quan sát, cô phải biết rốt cuộc tên giả mạo này lợi hại thế nào.
Vì vậy cô cứ nhìn ‘Sở Minh Hiên’ đánh ‘Yêu Nghiệt’ như vậy mà không nói câu nào.
‘Yêu Nghiệt’ không đánh trả, cậu ta đang dùng khổ nhục kế.
Chiêu này Xà yêu thường xuyên dùng, Đậu Đậu cũng thường xuyên trúng chiêu.
Lúc trước ở Cục bắt yêu, Đậu Đậu cũng đã bao che cho Xà yêu.
Cho nên nhìn thấy ‘Sở Minh Hiên’ đánh cậu ta, Đậu Đậu chắc sẽ đau lòng, vì thế sẽ không để ý đến sai lầm trước đó của cậu ta mới đúng.
Nhưng mà không hề, cậu ta bị đánh rất lâu, Đậu Đậu vẫn không mở miệng nói một câu nào cả.
Vì vậy ‘Yêu Nghiệt’ không thể nhịn được nữa, cuối cùng vẫn đánh trả.
Hai người cứ anh một quyền tôi một quyền như vậy, không ai chịu nhượng bộ.
Lúc mới bắt đầu, tên giả mạo bị lép vế, nhưng sau đó cậu ta bắt đầu giáng trả, ‘Sở Minh Hiên’ dần dần bắt đầu có chút không địch lại được.
Mặc dù bây giờ hắn dùng cơ thể Sở Minh Hiên, cũng có bốn nghìn năm công lực. Nhưng cơ thể của hắn dù sao cũng là yêu, có tận năm nghìn năm công lực, Sở Minh Hiên mặc dù không thể hoàn toàn khống chế cơ thể kia nhưng đối phó với hắn cũng sẽ thắng.
Thấy ‘Sở Minh Hiên’ dần dần bị lép vế, thấy ‘Yêu Nghiệt’ dồn hết yêu lực muốn đấm lên ngực ‘Sở Minh Hiên’, Đậu Đậu không thể nhịn được nữa, “Đủ rồi!”
‘Yêu Nghiệt’ dừng lại, không dám tin quay đầu lại, “Vợ?”
“Đừng gọi tôi là vợ, tôi nói rồi, chúng ta đều cần yên tĩnh một chút!”
Đậu Đậu nói xong, đi tới đỡ ‘Sở Minh Hiên’ lên, “Anh sao rồi? Có bị thương không? Mau ngồi dậy đi, em đi lấy hòm thuốc.”
‘Sở Minh Hiên’ được Đậu Đậu đỡ lên giường, ‘Yêu Nghiệt’ ngẩn ra, bám theo sau lưng Đậu Đậu.
Cậu ta không hiểu cậu ta làm sai chỗ nào, chẳng lẽ chỉ vì cậu ta cứng rắn một chút, Kim Đậu Đậu đã hoàn toàn chán ghét cậu ta sao?
Đậu Đậu cầm hòm thuốc trở lại, dùng bông gòn thấm cồn, sau đó cẩn thận chấm lên mặt ‘Sở Minh Hiên’, xử lý vết thương trên mặt giúp hắn.
‘Yêu Nghiệt’ chưa từ bỏ ý định, “Vợ…”