Bây giờ thì hay rồi, lại luân lạc tới mức phải giúp vợ bắt những thứ tiểu quỷ ở nhân giới này.
Haiz, nước mắt chảy ra bây giờ của hắn đều là nước chảy vào não hồi rút long cốt ra mà...
Lóc xương trả cha cái gì, có bị ngốc không hả?
Chỉ trách lúc ấy quá trẻ, không hiểu tình người và rủi ro. Bây giờ suy nghĩ lại, lúc đó nên gian xảo một chút, mặt dày bất luận thế nào cũng không rút hết long cốt ra. Người đàn ông muốn bảo vệ người phụ nữ của mình, đầu tiên phải có thực lực. Ngu ngốc rút hết long cốt ra, còn tưởng rằng mình là đệ nhất thiên hạ không có ai có thể uy hiếp được.
Đúng, người khác không đối phó được hắn, nhưng người khác nếu suy nghĩ, rồi trực tiếp dùng long cốt của hắn để đối phó với hắn thì sao- - Giờ thấy mình ngốc chưa hả?
Nội tâm Yêu Nghiệt ăn năn hối hận, thở dài, “Haiz...”
“Thở dài cái gì?”
Đậu Đậu trả lại điện thoại cho hắn, “Bây giờ anh là đạo sĩ bắt yêu Lục Anh, tôi là Thanh Anh, chúng ta cùng lắm cũng chỉ có thể bắt được Quỷ Sinh thôi.”
Một con Quỷ Sinh, đổi mười linh quả... Không đủ, chắc chắn không đủ!
Trước kia mỗi ngày Viên Viên ăn một linh quả, bây giờ sắp rụng đuôi rắn rồi, thế nào cũng phải ba quả.
Cũng có nghĩa là cô cùng Lão Cửu tốn sức bắt một con Quỷ Sinh cũng chỉ đủ cho ăn uống ba ngày của con gái bọn họ thôi!
Ba con Quỷ Oán chỉ có thể đổi một linh quả, một con Quỷ Tướng chỉ có thể đổi hai linh quả!
Ôi chao, sao lại rẻ như vậy chứ?
Đuổi cái tên giả mạo đó đi, có phải là sai rồi không?
Không được, phải nghĩ cách khác thôi. Không thể để con ăn không no được!
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu lại nhắm đến Tụ Bảo Bồn.
So với phí sức bắt quỷ thì cô cảm thấy dùng tiền mua dễ dàng hơn nhiều.
Có điều, cũng không biết gần đây Tụ Bảo Bồn làm ăn thế nào, có ai qua đó bán linh thảo linh quả không.
Không nói cái này cô còn không phiền lòng, nhắc đến cô lại nghĩ tới Niệm Nô Kiều. Hơn nửa tháng nữa sẽ đến thời gian cược với Đường Lưu Ly rồi, Niệm Nô Kiều thắng chắc, nhưng sau khi thắng, cô đi đâu tìm nhiều linh thảo như vậy chứ?
Tên giả mạo vừa đi, cũng đem luôn tài sản của Lão Cửu nhà cô đi rồi.
Trước đó lời nói với mấy phu nhân kia giờ đều thành thật cả rồi, trong lòng bé đau khổ quá!
‘Sở Minh Hiên’ không biết vợ hắn đang xoắn xuýt vấn đề ăn uống của con, còn nghi ngờ hỏi, “Bắt Quỷ Sinh? Chúng ta bây giờ không phải là phải thi chứng chỉ hành nghề bắt yêu à?”
“... Đúng vậy, còn phải thi đỗ chứng chỉ hành nghề bắt yêu mới có thể đi bắt.”
Vậy con gái cô phải đói tới khi nào chứ?
Bằng không, buổi tối đợi Lạc Lê trở lại, mặt dày đòi hắn mấy quả?
Tạm thời... cũng không có cách nào khác cả.
Đậu Đậu thở dài, “Bỏ đi, tu luyện đã. Tôi nói cho anh biết nội dung chính của kỳ thi mà trước kia Lạc Lê nói.”
‘Sở Minh Hiên’ gật đầu, kéo cái băng ghế nhỏ ngồi xuống, nhìn cũng coi như nghiêm túc.
Đậu Đậu nói lại cặn kẽ một lần, từ kiểm tra lý thuyết đến thực hành rồi đến cửa ải cuối cùng khiêu chiến bắt yêu, nói đến miệng lưỡi khô khốc sắp nổi nóng rồi.
Nói xong cô dừng lại hỏi hắn, “Nghe hiểu rồi chứ?”
‘Sở Minh Hiên’ nhìn cô rất nghiêm túc, nghe thấy cô hỏi hiểu chưa thì lập tức thành thật lắc đầu, “Chưa.”
Đậu Đậu, “... Anh có nghe không đấy?”
“Anh nghe rồi.”
“Vậy làm sao anh có thể không hiểu chứ?”
Đừng tưởng cô chỉ lo nói mà cô không biết, cái tên này căn bản không nghe, đôi mắt gian xảo kia rõ ràng chỉ để ý nhìn cô thôi!
Cô có cái gì để nhìn chứ?
Muốn ngực không ngực muốn mông không mông… Khụ, cái này ngược lại có, nhưng không phải là đối diện với hắn!
Cái mặt già của Đậu Đậu đỏ lên không muốn nói nữa, tóm tắt qua loa một chút.
“Bài đầu tiên thi viết, bài thứ hai dùng đồ mô phỏng, bài thứ ba là thật, địa điểm thi là ở nhà quỷ số 81 Đế Đô, bắt được Quỷ Sinh mới được coi là đỗ.”