Đậu Đậu không thể nhịn được nữa, giơ tay lên lưu loát tàn nhẫn tát cho cô ta hai cái bạt tai, “Tạp chủng, cái từ này tôi trả nguyên lại cho cô.”
Má Bạch Linh nhanh chóng sưng đỏ lên, cô ta không dám tin, nhào lên muốn liều mạng với Đậu Đậu.
Nhưng Đậu Đậu giờ đây đã không phải là “người mới tu đạo” mà cô ta làm nhục rồi, cô cũng là đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh, không hề kém một đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh như Bạch Linh!
Thật sự muốn động tay, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu!
Vì vậy Đậu Đậu không nói hai lời kín đáo đưa con cho Tiểu Đoan, xắn tay áo đánh nhau với Bạch Linh.
Hai người vừa bắt đầu đánh, Tiểu Đoan bế Viên Viên đã bắt đầu hãi hùng khiếp vía rồi.
Bạch Linh cùng một cấp bậc đạo sĩ bắt yêu với chị dâu, nhưng lại to cao hơn chị dâu, nhìn cánh tay nhỏ đôi chân nhỏ của chị dâu kia, có thể đánh được Bạch Linh sao?
Tiểu Đoan chọn đội của Đậu Đậu, lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Lê.
Lạc Lê vừa nghe liền phát điên, gào Tiểu Đoan trong điện thoại, “Sao cậu không ngăn cái người phụ nữ điên đó lại hả?”
Tiểu Đoan rất uất ức, “Em không ngăn được! Em còn bế Viên Viên nữa!”
Lạc Lê cáu kỉnh cúp điện thoại, bước nhanh về phía cao ốc mới.
Cuộc chiến của hai người phụ nữ đến giai đoạn gay cấn, Đậu Đậu nhẹ nhàng bay ra nhẹ nhàng rơi xuống, nhìn như gãi ngứa, nhưng thực ra đều đánh lên huyệt vị trên người Bạch Linh.
Ngược lại Bạch Linh mấy lần ra quyền đều bị Đậu Đậu nhanh nhẹn tránh được, cô ta sốt ruột nghiến răng giậm chân, hận không thể dùng giày cao gót đâm thủng sàn nhà.
Thật ra, chỉ cần Bạch Linh không nói gì quá đáng, Đậu Đậu chắc chắn sẽ không ra tay với cô ta. Dẫu sao, cô và Bạch Linh thật sự không có mâu thuẫn gì cả. Cô chỉ không ưa cái kiểu vênh mặt hất hàm sai khiến người khác của Bạch Linh thôi, không đúng, cô là không nhịn được người khác vênh mặt hất hàm sai khiến với cô!
Lại dám nói con gái cô là tạp chủng!
Coi cô là người chết à?
Cho nên không cần biết bọn họ có phải có mâu thuẫn hay không, nếu đối phương đã ăn hiếp đến mức này rồi, trận này cô nhất định phải đánh.
Hơn nữa, không thể thua!
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu lập tức phá vỡ nguyên tắc đánh người không đánh mặt của mình, cho Bạch Linh hai quyền, vẽ hai vành mắt đen sì cho cô ta.
Đầu Bạch Linh bị tấn công, choáng váng lảo đảo. Đậu Đậu nắm lấy thời cơ đạp ngã cô ta, móc dây thừng ba lạng ra trói cô ta thành một bó lớn.
‘Sở Minh Hiên’ đứng xem cả quá trình không biết làm sao, lắc đầu, bế con gái trong tay Tiểu Đoan ra đút kẹo cho nó, sau đó đi đến bên bàn trà, cầm cốc nước đưa cho Đậu Đậu.
“Khát rồi chứ, uống chút nước rồi tiếp tục.”
Đậu Đậu tê liệt trên sofa, như ông lớn nhận lấy cốc nước nhấp hai ngụm.
“Tiếp cái gì mà tiếp? Trước kia em và cô ta không oán gần đây không thù. Em chỉ nghi ngờ cô ta bị ngu thôi, rõ ràng chưa có xung đột lợi ích gì, tìm em tự chuốc vạ làm gì chứ?”
Nói xong cô nhấc chân đá Bạch Linh một cái, “Cô nói xem có phải là cô bị ngu không, chúng ta có thù à? Không có đúng không? Tôi đào mộ tổ tiên của cô à? Không có đúng không!?”
Khóe miệng ‘Sở Minh Hiên’ giật giật, “Em cướp người đàn ông của cô ta.”
“Em không có!”
“Nhưng cô ta cảm thấy có.”
Đậu Đậu, “... Cô thật sự nghĩ như vậy à?”
Bạch Linh, “... Nếu cô không cướp anh ấy với tôi, tại sao còn muốn ở phòng 233?”
“Tại sao tôi không thể ở phòng 233? Chỗ này lấy ánh sáng tốt tầm nhìn đẹp, lên tầng xuống tầng cũng tiện, tôi mang theo con nhỏ, ở phòng này sao lại chướng mắt cô hả?”
“Chính cô cũng nói phòng này tầm nhìn đẹp, còn không thừa nhận ở đây là vì ngắm Lạc Lê!”
Đậu Đậu lập tức đần mặt ra, “Cái gì? Ngắm Lạc Lê? Lạc Lê ở đâu?”
Bạch Linh nghiến răng, không trả lời câu hỏi của Đậu Đậu.
Đậu Đậu nhìn ‘Sở Minh Hiên’, sau đó nhìn Tiểu Đoan.
Tiểu Đoan yếu ớt giơ tay chỉ cửa sổ, “Cô nhìn thấy tòa nhà hành chính đối diện kia không? Phòng làm việc của Lão đại ở đó, đối diện luôn.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Sao anh không nói sớm chứ? Tôi nhường! Bây giờ tôi sẽ nhường cho cô ta ngay!”