Bạch Linh và Tiểu Đoan đần mặt ra. Tình thế xoay chuyển quá nhanh, giống như vũ bão.
Tiểu Đoan trợn mắt ngây ra một lúc, Bạch Linh đã hoàn hồn lại, “Coi như cô thức thời! Còn không mau thả tôi ra!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, tam quan hoàn toàn vỡ vụn.
Cô nhường phòng 233 cho cô ta, sau đó người ta không những không cảm kích ngược lại còn nói coi như cô thức thời ấy hả?
Sao cô ta không chết luôn đi?!
Cô ta nghĩ mình là mặt trời à?!
Vốn dĩ tưởng rằng cô ta là một girl cao ngạo lạnh lùng xinh đẹp có đầu óc, bây giờ xem ra cô ta chính là một girl bánh bèo ngực to không não rồi!
Không đúng, cô ta không bánh bèo, cô ta cũng chỉ có cái mặt cao ngạo lạnh lùng là còn có thể lừa gạt quần chúng cắn hạt dưa thôi.
Đậu Đậu không ngừng thổn thức, nhấc chân lại đạp cho Bạch Linh một cái nữa.
“Cô Bạch, tôi thật sự không hiểu cái kiểu vênh mặt hất hàm sai khiến người khác của cô rốt cuộc là lấy từ đâu ra nữa? Trừ cái gương mặt còn coi như là có thể nhìn được này ra, cô nói xem cô còn cái gì? Ấn tượng đầu tiên gì đó, đúng là lừa chết người mà ~”
Bạch Linh ngẩn ra, “Cô nói lời này là có ý gì hả?”
“Ý gì à?” Đậu Đậu không nhịn được bật cười, “Ý chính là... chỉ số thông minh của cô đúng là đáng lo.”
“Bớt phí lời đi! Mau nhả phòng 233 ra, những chuyện trước kia tôi sẽ không nhắc lại nữa.
Đậu Đậu thật sự sắp hoảng luôn rồi, “Không nhắc chuyện xưa? Tôi hỏi cô, cô có cái bản lĩnh gì mà không nhắc chuyện xưa với tôi? Trước kia giả vờ cũng không xem xem mình mấy cân mấy lạng, sư thái Bạch Chỉ dạy đồ đệ như vậy đấy à?”
“Ý gì hả?”
Bạch Linh mặc dù biết cô ta hỏi như vậy thể hiện cô ta rất ngu ngốc, nhưng theo bản năng, cô ta vẫn cứ hỏi ra.
Đậu Đậu cười lạnh, “Cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ có kẻ mạnh mới có thể kiêu ngạo, cũng chỉ có kẻ mạnh mới có thể tùy ý bóp méo nguyên tắc. Người bình thường không có gì đáng nhắc đến chỉ có thể yên ổn hóng hớt thôi.”
“Cô nói tôi bình thường không đáng nhắc đến? Chẳng lẽ cô giỏi hơn tôi chắc?” Bạch Linh căm giận bất bình, cuồng loạn gào lên.
Đậu Đậu bày ra vẻ mặt vô tội, thừa nhận khá sảng khoái, “Cô nói không sai, cho nên tôi luôn yên ổn hóng hớt thôi ~”
Bạch Linh suýt nữa bị lời của Đậu Đậu làm cho nghẹn chết, cô ta hít sâu một hơi, nói, “Coi như cô tự biết lượng sức, nhả phòng 233 ra, từ nay về sau, cô và tôi nước sông không phạm nước giếng!”
Đậu Đậu tức đến bật cười, cô phí công phí sức nói lâu như vậy, Bạch Linh nghe không hiểu một câu nào sao?
“Tôi đổi ý rồi, phòng 233 tôi không ở cũng sẽ không nhường cho cô đâu.”
Đậu Đậu vừa nói câu này, ‘Sở Minh Hiên’ lập tức căng thẳng. Không phải cô thật sự muốn ở lại phòng 233 đấy chứ?
Vậy lúc Lạc Lê làm việc, há chẳng phải là ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy vợ hắn à?
“Không được, anh không đồng ý!”
‘Sở Minh Hiên’ vừa nói như vậy, khóe miệng Đậu Đậu lập tức giật giật, “Ý của em là anh ở phòng 233, em ở phòng 234...”
Đậu Đậu nói đến đây kéo dài giọng, thấy ‘Sở Minh Hiên’ vui vẻ, lập tức đổi giọng, “Anh không đồng ý vậy thì bỏ đi, em cứ ở phòng 233 cũng được. Dù sao... em cũng không nhường phòng 233 cho cô ta đâu.”